Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tuy nói thành Tam Cấm không phải là thành trì quan trọng gì, thế nhưng thời điểm diễn ra cuộc tranh tài trong vực, có thể nói là nơi đây vô cùng căng thẳng, thế nhưng trong đình viện này lại chỉ có một vài người hầu bận rộn đi tới đi lui, không có nhiều người ở lại.  

 

Đây là nơi thuộc Cửu Nguyên thương hội.  

 

Cửu Nguyên thương hội, có thể nói là thương hội lớn nhất trong cả Cửu Nguyên Vực.  

 

Hội trưởng Cửu Nguyên thương hội, Duẫn Khả Vi rất ít khi ra mặt, nhưng đan dược mà Cửu Nguyên đan tông bán ra đều qua tay Cửu Nguyên thương hội, chỉ cần một mối làm ăn này thôi đã đủ để thấy sự giàu có của Cửu Nguyên thương hội.  

 

Người không biết, chỉ nghĩ rằng Cửu Nguyên thương hội rất cường đại.  

 

Thế nhưng người có chút hiểu biết lại biết được rằng, Duẫn Khả Vi chính là sư đệ của Dịch Hàn Ngọc, cho nên Cửu Nguyên thương hội mới có được cái quyền lợi này.  

 

Đình viện này vốn là tài sản của Cửu Nguyên thương hội.  

 

Lúc này, trong đình viện, ba người Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao và Thời Thanh Trúc đang ngồi trong một đình nghỉ mát, trên bàn bày biện đủ các loại món ngon vật lạ, rượu ngon đầy chén.  

 

Thời Thanh Trúc có chút hưởng thụ, nàng hít vào một hơi, chỉ cảm thấy cả người đều trở nên thoải mái.  

 

“Rượu ngon!”  

 

Thời Thanh Trúc không nhịn được tán thưởng.  

 

“Đó là đương nhiên!”  

 

Duẫn Khả Vi tự đắc nói: “Trong cả Cửu Nguyên Vực, rượu Mỹ Nhân Tiên này, ngươi tìm không ra được mười bình đâu!”  

 

Thời Thanh Trúc uống một hơi cạn sạch, rồi lại tự rót cho mình một ly.  

 

Uống rất ngon!  

 

Thời Thanh Trúc cũng không biết vì sao bản thân mình lại yêu rượu như mạng, Tần Ninh nói là do kiếp trước nàng thích uống rượu, cho nên kiếp này cũng di truyền lại cái thú vui này.  

 

Mỗi lần Tần Ninh ngăn cản nàng, nàng vẫn cứ lén uống một chút, nhiều nhất cũng chỉ bị Tần Ninh trách mắng vài câu, làm nũng một chút là hắn lại mềm lòng.  

 

“Thanh Trúc cô nương”.  

 

Duẫn Khả Vi nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cười nói: “Nghe nói Tần Ninh đã tra hỏi Hoàn Khải Minh và Kha Viêm Vũ một phen, có phải là đã hỏi được cái gì không?”  

 

“Hình như là có…”  

“Vậy hỏi được cái gì?”  

 

“Tần Ninh không nói”.  

 

“Ngươi cũng không hỏi?”  

Advertisement
';
Advertisement