Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Lúc này Tần Ninh mở miệng nói: "Quãng đường còn lại, hai người chúng ta sẽ tự đi".  

 

"Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân".  

 

Bạch Nhung Hổ giống như được đại xá, lúc này nhẹ nhàng thở ra, đợi đến khi Tần Ninh và Thời Thanh Trúc xuống tới, Tần Ninh giải Ngự Thú phù, Bạch Nhung Hổ vái chào một cái, cơ thể lóe lên hóa thành một cái bóng biến mất không thấy gì nữa.  

 

Thời Thanh Trúc nhìn thoáng qua, cười nói: "Tên này, chạy thật nhanh..."  

 

"Nơi này là sâu trong tam đại cấm địa, cách Tam Tử Địa trăm dặm, cực kỳ nguy hiểm, nó cũng sợ chết!"  

 

Tần Ninh nhìn thoáng qua phía trước, thở ra một hơi nói: "Đi xem một chút đi".  

 

"Ừm..."  

 

Hai người cùng nhau đi về phía trước.  

 

Từng cây cổ thụ cao trăm mét, mười người ôm không xuể, cành lá um tùm, từng ngọn núi cao mấy trăm trượng mấy ngàn trượng, nguy nga đứng vững.  

 

Khắp nơi trong khu rừng cổ xưa rậm rạp này đều có vẻ tĩnh mịch âm trầm.  

 

Tần Ninh và Thời Thanh Trúc không ngừng tiến lên, lấy kinh nghiệm đi trong vùng đất nguy hiểm của Tần Ninh, từ đầu đến cuối hai người luôn tránh được lãnh địa của những nguyên thú mạnh mẽ, chỉ đi ở rìa địa bàn của chúng.  

 

Trên đường đi cũng không gặp phải phiền toái gì.  

 

Dần dần, mặt trời lặn về phía tây, hai người cũng lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi.  

 

Tần Ninh nhìn về phía một gốc cổ thụ, lập trận pháp quanh thân cây thô to rồi tiến vào bên trong thân cây nghỉ ngơi.  

 

Ban đêm, Thời Thanh Trúc nằm trên đùi hắn, bình yên chìm vào giấc ngủ.  

 

Tần Ninh khoanh chân ngồi tại chỗ, lẳng lặng tu luyện.  

 

Trong suốt cuộc đời của hắn đều dùng để tu luyện, bình thường hắn luôn tu luyện mọi lúc mọi nơi.  

 

Nếu không làm như thế, Tần Ninh cũng không có khả năng đột nhiên đột phá vào một lúc nào đó được, hắn cũng luôn luôn ôn tập đan thuật, khí thuật, trận thuật vân vân mọi lúc mọi nơi.  

 

Thỉnh thoảng trong khu rừng yên tĩnh sẽ truyền đến một ít tiếng thú gào, hình như là những nguyên thú mạnh mẽ kia đang công khai chủ quyền của mình, mà cũng có vẻ như có một tên xui xẻo nào đó vô tình xâm nhập vào trong tổ của đám nguyên thú đó...  

 

Gió đêm thổi đến càng làm lộ ra vẻ tĩnh mịch.  

Đột nhiên, Tần Ninh mở hai mắt ra, nhíu mày lại.  

 

Hắn đứng dậy, lúc này Thời Thanh Trúc cũng bừng tỉnh, hai người nhìn nhau, đều không lên tiếng mà rời khỏi thân cây, đi về một phương hướng.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh lấy Long Hoàng Thập Tự Kiếm ra, tản ra khí Long Hoàng nhàn nhạt, chiếu sáng bãi cỏ phía trước.  

Advertisement
';
Advertisement