Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hơn nữa, cho dù có sức lực thì cũng phải xem bản thân có đủ tư cách hay không.  

 

Thế nhưng cái tên Tần Ninh này, hình như không chỉ là tài năng vẹn toàn, mà còn tinh thông tất cả mọi thứ.  

 

Yêu nghiệt như vậy… Xích Quýnh nhìn thoáng qua mấy vị trưởng lão lên cạnh, ý bảo mọi người đừng hành động thiếu suy nghĩ.  

 

Trên thực tế, Xích Minh chết, trong lòng ông ta cực kỳ tức giận, chẳng qua là được ngụy trang vô cùng tốt.  

 

Vốn dĩ, bọn họ dự định xem xem Tần Ninh có thể giúp đỡ được bọn họ hay không, nếu như không thể thì trực tiếp giết chết kẻ này, báo thù cho Xích Minh.  

 

Mấy vị trưởng lão ở đây đều là Đại Đế Tôn đỉnh cấp, giết Tần Ninh còn không phải là chuyện rất đơn giản sao?  

 

Thế nhưng bây giờ xem ra, tốt hơn hết là tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.  

 

Lúc này, Tần Ninh đang tập trung chú ý ngưng tụ trận văn, dần dần, bên trên gốc rễ của những ngọn núi kia nổi lên ánh hào quang, tản ra bốn phía.  

 

Mà ánh hào quang này tập trung lại cùng một chỗ, ngưng tụ thành một chiếc lồng hình cái bát, bao phủ trên phạm vi hơn mười dặm.  

 

Sắc mặt Tần Ninh mang theo vẻ ngạc nhiên.  

 

“Đại trận Phong Cấm!”  

 

Lúc này, Tần Ninh bước lên trên những căn cơ đại trận kia.  

 

“Đại trận Phong Cấm?”  

 

Xích Quýnh cũng cực kỳ kinh hãi.  

 

Tại sao nơi này lại có đại trận Phong Cấm?  

 

Là đang giam giữ ai?  

 

Tần Ninh nói tiếp: “Trong trận này còn ẩn chứa rất nhiều đại trận khác, hơn nữa, sớm đã được sử dụng rồi, bây giờ đã trở thành một đống tàn tích, ta dựa vào quỹ tích của trận văn để ngưng tụ lại, đại trận này nằm ở biên giới ba vùng đất chết, dựa vào đó ta có thể suy đoán ra, trung tâm của đại trận… là ở… Tam Tử Vong Uyên!”  

 

Tần Ninh ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào bên trong.  

 

Trận này! Là cực trận! Cực trận, cho dù là muốn giam giữ Chí Cao Đế Tôn, căn bản cũng không cần sử dụng đến Cực Trận, hơn nữa, đây không phải là cực trận sơ cấp bình thường! Như vậy là đang giam giữ ai?  

 

Trần Nhất Mặc sao?  

 

Giờ phút này, Tần Ninh cắt ngón tay, vài giọt máu tí tách rơi xuống nền đất, dung nhập vào trong trận, sau đó, Tần Ninh nhắm hai mắt lại, thật lâu sau đó, hắn mới mở mắt ra, nhìn về nơi sâu thẳm bên trong.  

 

Tam Tử Vong Uyên! Trái tim mơ mồ sinh ra cảm ứng, tại sâu bên trong Tam Tử Vong Uyên, ở một vị trí nào đó, chính là điểm chính giữa của đại trận này, là trung tâm, là đầu mối then chốt! Là nơi đó sao?  

 

Trần Nhất Mặc bị giam giữ ở nơi đó sao?  

 

Hay là nói… người bị giam giữ là kẻ khác?  

 

Lúc này, Tần Ninh thở ra một hơi, rồi nhìn về phía mấy người Xích Quýnh, nói: “Nơi này cũng không phải là di tích gì đó, chỉ là tàn tích của đại trận Phong Cấm do người xưa để lại, thế nhưng, phát hiện ra nơi này, có lẽ giúp được cho ta, cho nên… ta sẽ không giết chết mấy người các ngươi!”  

 

Lời này vừa nói ra, sắc mặt đám người Xích Quýnh lập tức thay đổi, dáng vẻ trở nên cẩn thận.  

 

“Đừng coi ta như một kẻ ngốc, Xích Minh bị giết, sao các ngươi lại thờ ơ rồi mời ta đến đây, ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì!”  

Tần Ninh nói tiếp: “Thế nhưng, nể tình các ngươi vô tình giúp được ta, cho nên ta tạm thời tha cho cái mạng của các ngươi”.  

 

“Còn nữa, ba vùng đất chết hung hiểm, khuyên các ngươi một câu, tốt hơn hết là nhanh chóng rời đi, Cửu Nguyên Vực này sắp đổi gió rồi”.  

 

Giờ phút này, trong lòng Xích Quýnh căng thẳng.  

Advertisement
';
Advertisement