Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Cho dù phải trả một cái giá không nhỏ, nhưng mọi người vẫn chưa từng lùi bước về phía sau, vẫn tràn ngập khát vọng đối với Trần Nhất Mặc, với Cửu Nguyên Đan Điển.  

 

Cho dù có nhóm Chí Cao Đế Tôn ở phía trước, nhưng đám người Đại Đế Tôn, Tiểu Đế Tôn vẫn như trước cảm thấy bản thân mình có cơ hội, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên…  

 

“Sư tôn, lần này… người có nắm chắc hay không?”  

 

Lý Nhàn Ngư hỏi.  

 

“Ta?”  

 

Tần Ninh khẽ cười nói: “Không nắm chắc!”  

 

“…”, Tần Ninh nói tiếp: “Nếu như bọn chúng công khai hành động, trái lại ta lại không sợ hãi, chủ yếu là lo lắng cho Trần Nhất Mặc, rốt cuộc là ở nơi nào, nếu như bị cản trở, vậy thì không dễ hành động”.  

 

“Thế nhưng ngươi yên tâm, sư tôn sẽ không chết được đâu”.  

 

“Ba vùng đất chết này, ta đã từng đến đây, quả thực là nguy hiểm, nhưng cũng không phải là cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa, bên trong còn ẩn chứa bí mật lớn!”  

 

“Vẫn là câu nói kia, nếu như ta gặp chuyện ngoài ý muốn, các ngươi phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, đừng gặp chuyện không may gì, tóm lại là ta sẽ trở về”.  

 

“Vâng”.  

 

Ầm! Trong lúc hai người nói chuyện, đột nhiên, một tiếng gầm rú vang lên.  

 

Mặt đất rung chuyển, núi sông chấn động.  

 

Tiếng gầm rú này khi truyền đến tai đám người Tần Ninh đã trở nên cực kỳ yếu ớt.  

 

Thế nhưng cho dù là vậy, vẫn khiến cho mặt đất rung chuyển như trước, làm cho người ta không thể nào đứng vững được.  

 

“Là bên trong Tam Tử Vong Uyên”.  

 

Lúc này, hai mắt Tần Ninh sáng như đuốc, nói: “Đi!”  

 

“Vâng!”  

 

Nhất thời, mười mấy người nhanh chóng xuất phát, hướng thẳng về phía Tam Tử Vong Uyên.  

 

Dao động khủng bố truyền ra từng đợt, khí tức khiến cho kẻ khác run sợ không ngừng phóng ra.  

 

Không chỉ là nhóm người Tần Ninh, bốn phương tám hướng, đám võ giả đang đi về phía ba vùng đất chết cũng cảm nhận được dao động truyền đến từ vị trí trung tâm.  

 

Dường như là, đất trời thay đổi.  

 

Với khoảng cách trăm dặm, nếu như di chuyển với tốc độ bình thường thì cũng tốn kha khá thời gian, thế nhưng lúc này, Tần Ninh dẫn theo mười mấy người tăng tốc lao đến, rất nhanh đã đến gần Tam Tử Vong Uyên.  

Từng bước vượt qua một dãy núi non, phía trước, mặt đất trống không, núi non trụi lủi, chỉ có đất cát màu đen, núi đá màu đen, bầu không khí cũng mang theo một màu đen áp lực.  

 

Giờ phút này, đám người Lý Nhàn Ngư, Liễu Văn Truyền đều cảm nhận được khí tức khủng bố từ phía trước truyền đến.  

 

“Đi!”  

 

Advertisement
';
Advertisement