Lúc này, mí mắt Kiếm Tiểu Minh khẽ giật, không dám làm ra cử động nhỏ nào.
Cảnh giới Địa Võ!
Cha mình mới chỉ đến cảnh giới Địa Võ tầng một mà ở trong cái thành Cam Ninh này đã thuộc về cao thủ hàng đầu.
Kiếm Tiểu Minh không ngờ rằng Thẩm Văn Hiên vừa ra tay đã là cảnh giới Địa Võ, hơn nữa người này còn là một vị linh đan sư ngũ phẩm rất lợi hại đấy.
Thật là kỳ lạ!
Điều quan trọng nhất là, con cưng của trời như vậy mà lại cam tâm tình nguyện làm đệ tử của Tần Ninh.
Vậy người tên Tần Ninh này là thần thánh phương nào?
Lẽ nào hắn đến từ vùng đất Cửu U, là con ông cháu cha ở những tông môn cường đại kia sao?
"Đi thôi!"
Sắc mặt Tần Ninh rất bình tĩnh.
Nhạc Duyệt Nhi đã sợ đến hoa mắt chóng mặt từ lâu, nào dám ngăn cản nữa.
Kiếm Tiểu Minh vội vã lẽo đẽo đi theo Tần Ninh rời khỏi đây.
"Phần Kình, ngươi sao rồi?", Nhạc Duyệt Nhi sợ hãi tái hết mặt mày.
"Đi, đi nói với cha ta nhanh, bảo là Kiếm Tiểu Minh dẫn người chặt đứt một cánh tay của ta, thù này không báo, đời này không yên".
Sắc mặt Phần Kình trắng bệt, quát to: "Lần này, ta nhất định phải cho Kiếm gia đi đời nhà ma".
Ở bên kia, Kiếm Tiểu Minh đi trên đường chính, ấp a ấp úng hồi lâu không dám mở miệng.
"Muốn nói gì thì nói đi!"
"Công tử Tần Ninh, vậy ta nói nhé, chủ nhân của thành Cam Ninh, Cam gia, chống lưng cho hai nhà Nhạc gia và Phần gia, mà năm đó, Cam gia còn có ân lớn với cương quốc Nam Yến, đồng thời còn có quan hệ khá sâu xa với hoàng thất Nam Yến".
"Đây cũng là lý do vì sao, bọn họ ức hiếp Kiếm gia ta hết lần này ta lần khác mà Kiếm gia chỉ có thể im lặng chịu nhục".
Kiếm Tiểu Minh khổ sở cười nói.
"Vậy sao Kiếm gia các ngươi không dọn đi?"
"Dọn đi sao?"
Kiếm Tiểu Minh bất đắc dĩ nói: "Kiếm gia chúng ta đến từ vùng đất Cửu U, sau dời đến cương quốc Nam Yến, nghe bảo năm ấy, Kiếm gia cũng là một đại tông môn, nhưng sau đó lại bị buộc rời khỏi Cửu U, thành lập quốc gia, chẳng bao lâu sau, quốc gia sụp đổ..."