Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Đất trời chấn động, hư không run rẩy.  

 

“Tình phụ tử sâu đậm như vậy mà ngươi cũng có thể ra tay độc ác được sao? Tần Ninh, như vậy không khỏi quá nhẫn tâm rồi?”, đúng lúc này, một âm thanh thản nhiên vang lên.  

 

Nghe được giọng nói này, Tần Ninh nhíu mày.  

 

Lúc này, Đà La Khôn vô cùng vui mừng, quát: “Hứa Thất Dạ, vì sao bây giờ ngươi mới đến?”  

 

Lời nói mang theo sự bất mãn, mang theo sự phẫn nộ, nhưng còn mang theo cả sự kính sợ.  

 

Hư không khẽ run lên, ánh kiếm tán loạn, mọi người đều nhìn thấy một người bước ra từ trong hư không, quần trắng áo trắng như tuyết nguyệt, đôi mắt như chứa hàng nghìn hàng vạn ánh sao.  

 

Đó là một người thanh niên, đứng giữa trời cao như ánh sao hạ phàm, trông có vẻ không tầm thường.  

 

Lúc này, khi nhìn thấy thanh niên xuất hiện, hô hấp của mọi người xung quanh đều ngừng lại một chút.  

 

Kẻ này là ai?  

 

Chưa bao giờ gặp qua!  

 

Hứa Thất Dạ? Là nhân vật phương nào?  

 

Vốn tưởng rằng đám người Thánh Vân Không, Kim Cổ Trát đã chết, chỉ còn Đà La Khôn và Thánh Vô Khuyết, có Tần Ninh ở đây, những người này chắc chắn cũng phải chết.  

 

Thế nhưng không ngờ tới…  

 

Lại xuất hiện thêm một người, một nhân vật sâu không lường được.  

 

Lúc này, Hứa Thất Dạ đứng ở trước người Thánh Vô Khuyết, vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Việc đã đến nước này, ngươi đã không còn đường lui, vậy thì cứ tiến thẳng không lùi bước”.  

 

Thánh Vô Khuyết liếc mắt nhìn Hứa Thất Dạ một cái, ngậm miệng không nói gì.  

 

Hứa Thất Dạ cũng không để ý đến Thánh Vô Khuyết, hắn ta nhìn về phía trước, ánh mắt chiếu thẳng vào Tần Ninh.  

 

“Quả thực là không tầm thường!”  

 

Hứa Thất Dạ cười nhạt nói: “Thế nhưng, thời đại đã thay đổi, Tần Ninh, ngươi biết chứ?”  

 

Lúc này, Tần Ninh cũng mỉm cười nói: “Cho dù là thời đại đã thay đổi, nhưng thời đại mà có ta tồn tại thì ta vẫn là ngôi sao chói mắt nhất!”  

“Vậy thì…”  

 

Sắc mặt Hứa Thất Dạ không đổi, trông có vẻ vẫn hiền hoà như trước, hắn ta cười nhạt nói: “Một khi đã như vậy, ta nghĩ tiếp theo đây, ngươi có thể suy nghĩ kỹ đường về của mình”.  

 

Bàn tay Hứa Thất Dạ nhẹ nhàng nắm chặt, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, hắn ta nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Nếu như ta muốn giết chết ngươi, ngươi có thể trốn thoát sao?”  

Advertisement
';
Advertisement