Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Giữa lúc đó, cơn mưa tên sấm trút xuống, cùng lúc đó tám vị cường giả Cực Cảnh cũng lao tới, phóng thích uy thế như dời núi lấp biển ra ngoài.  

 

Tiếng nổ khiến người ta kinh hãi và sợ sệt thoáng chốc bao trùm chu vi mười mấy dặm.  

 

Lôi ấn trên trời như sắp sửa đè bẹp Trần Nhất Mặc.  

 

Tám vị Cực Cảnh đều thi triển tuyệt học của mỗi người, bắn một phát chí mạng cho Trần Nhất Mặc.  

 

Giờ phút này, Trần Nhất Mặc đứng chắp tay trên đỉnh núi nhìn chín người, khẽ lắc đầu, thở dài: "Bản hoàng không muốn giết các ngươi nhưng các ngươi cứ muốn chịu chết!"  

 

Nói rồi hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên.  

 

Chỉ thấy một chiếc ngọc giản trôi lơ lửng trên đỉnh đầu hắn ta, tỏa ra vầng sáng xanh lơ nhàn nhạt.  

 

"Bản hoàng giết người cũng phải chú trọng phép tắc!"  

 

"Các ngươi đã muốn chết như thế thì bản hoàng sẽ tác thành tâm nguyện ấy".  

 

Trong giây lát, ngọc giản kia phát ra sóng gió vô tận, như dời núi lấp biển, như phá vỡ hư không, như tiếng hú dài không bao giờ dứt của biển sắp sửa vang lên.  

 

Ầm ầm ầm...  

 

Khoảnh khắc ấy, một thanh kiếm ngọc màu xanh da trời dài một trăm trượng được ngưng tụ ra trong ngọc giản. Thanh kiếm ngọc vừa xuất hiện đã lia thẳng tới chỗ Tồn Thiên Tỉ.  

 

Keng!  

 

Âm thanh va chạm điếc tai vang lên.  

 

Tồn Thiên Tỉ tức thì trở nên ảm đạm.  

 

Còn Nguyên Hổ thì phun một ngụm máu, mặt cắt không còn một giọt máu.  

 

"Chém!"  

 

Giọng nói của Trần Nhất Mặc lại cất lên, hắn ta siết chặt tay, kiếm ngọc chia thành tám thanh, tỏa ra tám hướng.  

 

Bành bành bành...  

 

Trong chốc lát, tám bóng người đồng loạt nổ tung.  

 

Thoáng cái tám vị cường giả Cực Cảnh đã bỏ mạng.  

 

Trong đó còn có đế giả Cực Cảnh!  

 

Giờ đây, cả khung cảnh nơi đây như bước vào tận thế, từng ngọn núi sụp đổ, cây cối bị tàn phá, chỉ có ngọn núi dưới chân Trần Nhất Mặc là vẫn nguy nga, bất phàm, sừng sững không ngã.  

 

Khuôn mặt Nguyên Hổ ngập tràn sự bàng hoàng.  

 

Giờ đây, thanh kiếm ngọc đã chĩa vào mặt hắn ta như thể ngay sau đó sẽ lấy đi tính mạng của hắn ta.  

 

Nguyên Hổ kinh hoàng nhìn về phía Trần Nhất Mặc đang đứng trên đỉnh núi, toát lên uy thế không ai sánh bằng kia.  

 

Tại sao?  

 

Rõ ràng người này có thể giết chết bọn họ mà, tại sao ban đầu lại bỏ chạy?  

 

Rốt cuộc là vì lý do gì?  

 

Nếu như ngay từ đầu Trần Nhất Mặc đã bộc lộ thực lực mạnh mẽ của mình thì có lẽ bọn họ đã bỏ chạy được rồi!  

Còn bây giờ...  

 

Bọn họ chết chắc!  

 

Nguyên Hổ nhìn Trần Nhất Mặc, nói với vẻ căm hận: "Tại sao lại trêu đùa với bọn ta?"  

 

Advertisement
';
Advertisement