Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh xoa đầu Trần Nhất Mặc, cười nói: "Số trời đã vậy rồi, cho dù ngươi không lặng lẽ chăm sóc cho nhà họ Linh thì rồi bọn chúng cũng sẽ phát hiện thôi. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió".  

 

"Cho dù bọn chúng phát hiện thì nếu con không tới đây... thì đã không..."  

 

"Ngươi sai rồi!"  

 

Tần Ninh tiếp tục trấn an: "Bọn chúng sẽ đối phó với ngươi và đối phó với nhà họ Linh, dù ngươi có ở đó hay không thì chuyện này cũng sẽ xảy ra thôi".  

 

"Điều may mắn nhất là ngươi còn sống, không phải sao?"  

 

Trần Nhất Mặc nhìn Tần Ninh, bỗng nhiên quỳ phịch xuống đất, nhào vào lòng hắn, hai tay ôm hắn thật chặt mà gào khóc thật to.  

 

Cửu Anh, Đại Hoàng, Nhị Hoàng và Tam Hoàng đều im lặng, không nói gì.  

 

Lúc này ba con chó vàng chỉ thấy da đầu tê rần. Từ khi chúng nó biết Trần Nhất Mặc đến nay, tên này luôn tỏ ra mình là số một, tự phong mình là Mặc Hoàng cao cao tại thượng.  

 

Cho dù tu vi luôn có vấn đề, bị ba đứa chúng nó đánh cho tơi bời thì người này vẫn tỏ ra điềm nhiên, lúc nào cũng trời là nhất, đất là hai, hắn ta là ba.  

 

Vậy mà giờ đây, khi đứng trước mặt Tần Ninh, hắn ta lại khóc như một đứa trẻ vậy.  

 

Tần Ninh thấy Trần Nhất Mặc thế này trong lòng cũng xót xa.  

 

Cha mẹ hắn đã qua đời.  

 

Đồ đệ của hắn thì đau khổ.  

 

Điều này chậm rãi nhen nhóm lửa giận trong lòng hắn.  

 

Rồi một ngày nào đó thế giới này sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của hắn.  

 

...Mấy ngày tới, ngày nào Trần Nhất Mặc cũng lấy nước mắt rửa mặt, không còn luôn mồm nói câu "Tay cầm âm dương định càn khôn, thế giới Cửu Thiên ta vi tôn" đó nữa. Ngày qua ngày, hắn ta hết nhìn mặt trời mọc lại nhìn mặt trời lặn, thẫn thờ cả ngày.  

 

Là sư tôn, mỗi ngày Tần Ninh đều cẩn thận an ủi hắn ta, còn vào núi rừng tìm một số nguyên thú, hoa quả quý để ủ rượu, nấu ăn, làm hết mọi cách để làm Trần Nhất Mặc vui lên.  

 

Thoáng cái đã ba tháng trôi qua, cuối cùng tâm trạng của Trần Nhất Mặc cũng khá hơn một chút.  

 

Rạng sáng hôm nay, Trần Nhất Mặc đứng trên đỉnh một ngọn núi, chắp tay nhìn mặt trời ló rạng đằng xa, thở dài.  

 

"Mặc Nhi!"  

Từ phía xa, Tần Ninh cất tiếng gọi.  

 

"Tới đây nào".  

 

Trần Nhất Mặc xuống núi, đi tới trước mặt Tần Ninh.  

 

Advertisement
';
Advertisement