Cố Minh Thành, Cố Minh Khải và nhóm người nhà họ Cố nhìn về phía dược sơn, cả đám đều vô cùng kích động.
“Trần đại sư”.
Cố Minh Thành nhìn Trần Nhất Mặc, cười lớn nói: “Trong dược sơn này, ngươi cần cái gì thì cứ đi hái cái đó”.
Trần Nhất Mặc chậm rãi gật đầu.
Cố Minh Thành do dự một lát, sau đó mới mở miệng nói tiếp: “Trần đại sư, tại hạ có một câu, có thể là do ta nhiều chuyện, nhưng ta vẫn muốn nói”.
“Nhà họ La và nhà họ Thiên đều rất mạnh, lần này, Trần đại sư bộc lộ tài năng, nhà họ La và nhà họ Thiên cố ý lôi kéo quan hệ, Trần đại sư vẫn nên cho bọn họ chút mặt mũi thì tốt hơn, dù sao thì nhiều thêm một kẻ địch, cũng không tốt…”
Trần Nhất Mặc nhìn thoáng qua Cố Minh Thành.
Ông ta tiện đà nói: “Đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta mà thôi”.
Trần Nhất Mặc mỉm cười nói: “Ta hiểu được suy nghĩ của ngươi, thế nhưng, đứng ở lập trường của ta, nhà họ Thiên cũng vậy, mà nhà họ La cũng thế, quả thực là không đủ tư cách để mời chào ta, ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nếu như bọn họ bởi vì chuyện này mà tức giận, thì ta đây cũng không có cách nào”.
Cố Minh Thành lập tức nói: “Vâng vâng vâng… Nếu như Trần đại sư đã tự có suy tính, vậy thì ta đây cũng sẽ không nhiều chuyện nữa”.
Trần Nhất Mặc gật gật đầu.
“Thời gian tiếp theo ta sẽ ở lại bên trong dược sơn, nhà họ Cố các ngươi chỉ cần chú ý làm chuyện của mình là được, không cần để ý đến ta, nếu như cần các ngươi, ta sẽ nói thẳng”.
“Được!”
Cố Minh Thành, Cố Minh Khải lập tức dẫn người đi làm việc.
Lúc này, Trần Nhất Mặc thấy bốn phía không người, mới nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: “Sư tôn, đệ tử biểu hiện như thế nào?”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Trần Nhất Mặc.
“Một vị đan sư Cực Cảnh, ở trước mặt đan sư Chí Tôn thể hiện ra bản lĩnh thần thông, đây thì có cái gì đáng để tự hào?”
“…”
Trần Nhất Mặc ngẩn người, sau đó nói: “Dù sao thì con cũng đã trấn áp được bọn họ, như vậy là đủ rồi, cảm giác thể hiện ra tài năng, thật là tốt!”
Trần Nhất Mặc tiện đà chuyển hướng câu chuyện, cười nói: “Đương nhiên, nếu sư tôn người ra tay, đoán chừng đám người Dương Thư, Dịch Nhân Dữ kia đều phải quỳ xuống gọi người là ông nội”.
Lúc này, Tần Ninh mặc kệ Trần Nhất Mặc.
Tên này bị giam giữ bốn trăm năm, mới vừa được ra ngoài, muốn làm cái gì thì làm cái đó.
“Sư tôn, sơn dược này rốt cuộc là có điều kỳ diệu gì?”