Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 “Đến thì cũng đã đến rồi, đừng rời đi vội vàng như thế”.  

 

Giờ phút này, bàn tay Tần Ninh vung lên.  

 

“Đại Đế Tôn Trảo!”  

 

Một trảo nối tiếp một trảo, giống như là vuốt phượng từ trên trời giáng xuống, bao phủ thân hình của mười mấy người kia.  

 

Bùm bùm bùm…  

 

Bên trong vuốt phượng, trong chớp mắt bộc phát ra hơn mười ánh sáng sắc bén, sau đó lập tức buông xuống dưới, đánh thẳng vào mười mấy người kia.  

 

Âm thanh phập phập không ngừng vang lên.  

 

Thân hình của mười mấy người nọ giống như là bị sét đánh, xương cốt nổ tung, ngã xuống mặt đất.  

 

“Nhanh! Bảo vệ Trần đại sư, nhanh!”  

 

Lúc này, một tiếng quát vang lên.  

 

Tần Ninh nghe được âm thanh này, cũng biết là Chí Cao Đế Tôn nhà họ Cố đã đến, thân hình hắn mới chậm rãi hạ xuống.  

 

Hơn mười mấy người nhà họ Cố lúc này đều đã đến, cầm đầu là một vài cường giả Chí Cao Đế Tôn và hơn mười cao thủ cảnh giới Đại Đế Tôn đi theo.  

 

Một trong những người cầm đầu là Cố Minh Khải.  

 

Lúc này, Cố Minh Khải thấy mặt đất hỗn loạn, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.  

 

Trần đại sư không sao chứ?  

 

Cố Minh Khải gọi lớn: “Trần đại sư, Trần đại sư…”  

 

“Ta ở trong này!”  

 

Dưới ánh trăng, trên một cây cổ thụ, Trần Nhất Mặc mặc trang phục màu tím, chắp tay đứng trên cành cây cổ thụ, nhìn về phía hơn mười người nhà họ Cố.  

 

Nhìn thấy Trần Nhất Mặc không bị hao tổn chút lông tóc gì, Cố Minh Khải cũng thở phào nhẹ nhõm.  

 

Đan sư mạnh như thế, nếu như chết rồi, đối với nhà họ Cố mà nói cũng không phải là chuyện tốt.  

Lúc này, Trần Nhất Mặc nhẹ nhàng bay xuống dưới đất, chắp tay mà đứng, hắn ta nhìn Cố Minh Khải, chậm rãi nói: “Chỉ là mười mấy Chí Cao Đế Tôn tầng một, tầng hai mà thôi, không làm ta bị thương được!”  

 

Mà lúc này, Tần Ninh cũng đã rút kiếm đi tới, chậm rãi thu hồi trường kiếm.  

 

Cố Minh Khải nhìn về phía Tần Ninh, có chút kinh ngạc.  

Advertisement
';
Advertisement