“Tần Ninh… ồ, không đúng, Tần công tử”.
Kiếm Tiểu Minh run rẩy nói: “Trước đây ta đã nghi ngờ công tử, quả thật xin lỗi”.
“Ngươi không phải sợ ta!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Ta bảo vệ Kiếm gia các ngươi thì sẽ không hại các ngươi”.
Kiếm Tiểu Minh nghe thấy lời này thì thở phào một hơi, dẫn đường đưa Tần Ninh tới từ đường.
“Ồ, đúng rồi, ta muốn yên tĩnh một chút, bảo những người kia đừng vào”, Tần Ninh chậm rãi nói.
Nghe vậy, Kiếm Minh Sơn và Kiếm Thương Tùng gật đầu nghe theo.
Thẩm Văn Hiên ôm kiếm bằng hai tay, đi theo Tần Ninh, Kiếm Tiểu Minh, đi vào sân trong Kiếm phủ.
“Nhanh, lập tức dặn dò tất cả người trong phủ, cẩn thận một chút, kẻ nào phát ra một tiếng động nhỏ thì xử theo gia quy”.
Kiếm Minh Sơn nói ngay lập tức.
“Vâng vâng vâng!”, Kiếm Thương Tùng không dám chất vấn.
Kiếm Minh Sơn tới ngoài cửa lớn, nhìn Yến Đế và một ngàn người khác.
“Bệ hạ!”
Kiếm Minh Sơn dập đầu bái lạy, dè dặt nói: “Tần công tử nói muốn yên tĩnh một chút, bảo mọi người không được lên tiếng làm phiền”.
“Mau đứng lên”.
Lúc này, Yến Đế thân thiện gần gũi, nào giống bá chủ cương quốc, dìu Kiếm Minh Sơn đứng lên, cười nói: “Nghe nói lão trưởng tộc Kiếm bệnh nặng vừa khỏi. Đây là Tuyết linh chi 7 ngàn năm tuổi, vừa hay biếu ông dưỡng thương, hồi phục thân thể”.
Lời này vừa nói ra, Kiếm Minh Sơn vừa đứng lên đã suýt nữa ngã vật trên đất.
Tuyết linh chi 7 ngàn năm tuổi?
Tuyết linh chi vốn sinh trưởng trong điều kiện khắc nghiệt, đừng nói 7 ngàn năm tuổi, mà 1 ngàn năm tuổi cũng là của hiếm.
Yến Đế vừa ra tay đã khiến ông ta sốc luôn.