Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Mặc dù tu vi hắn ta bị độc tố áp chế nên không bộc phát được thực lực đầy quyền năng của đế giả Cực Cảnh, nhưng thân xác vẫn có năng lực của một đế giả Cực Cảnh mà.  

 

Song, thân xác của hắn ta chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch.  

 

Sư tôn chỉ mới Đại Đế Tôn thất phẩm thôi, vậy mà lại có thể hấp thu sức mạnh của một trăm trượng linh hồn long mạch, mượn chỗ sức mạnh ấy để hoàn thành bốn lần dung hợp pháp thân với thể xác.  

 

 

 

"Ngươi làm cái vẻ mặt gì thế?", Tần Ninh thấy mặt mày Trần Nhất Mặc méo xệch bèn hỏi.  

 

"Sư tôn, người nhìn giúp con xem linh hồn long mạch còn lại dài bao nhiêu?"  

 

Tần Ninh biết ngay Trần Nhất Mặc đang nghĩ gì trong đầu, lập tức siết chặt nắm đấm và ngưng tụ, tự hình thành một thế giới riêng. Linh hồn long mạch nọ bất chợt hiện ra.  

 

Linh hồn long mạch dài tám trăm trượng xuất hiện.  

 

Hình ảnh ấy làm Trần Nhất Mặc buồn hiu.  

 

Ôi, hai người chênh lệch nhau thế này đây!  

 

Lúc sư tôn mới ở cảnh giới Đại Đế Tôn thì đã giết Chí Cao Đế Tôn dễ như trở bàn tay rồi.  

 

Nay đã đến Chí Cao Đế Tôn tứ phẩm thì chắc giết Chí Cao Đế Tôn thập phẩm cũng chẳng hề hấn gì.  

 

Nếu như dung hợp ba quyển đan điển thì không khéo giết được cả linh giả Cực Cảnh luôn quá.  

 

Như một trời một vực vậy!  

 

Thấy Trần Nhất Mặc có vẻ bị đả kích, Tần Ninh đứng dậy vỗ vai hắn ta rồi cười cợt: "Đồ nhi ngoan, vi sư tu võ đã hàng trăm vạn năm, trong chín kiếp qua hết học tập tới ôn luyện, ngươi và ta cách nhau cả một khoảng trời là lẽ đương nhiên!"  

 

Câu này càng đả kích Trần Nhất Mặc ác hơn.  

 

Cách nhau cả một khoảng trời!  

 

Lẽ đương nhiên!  

 

Trần Nhất Mặc lầm bầm: "Nhưng con là thiên tài mà, con là Mặc Hoàng mà, tay cầm âm dương định..."  

 

Bốp!  

 

Hắn ta chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Ninh thẳng tay vỗ cái bốp. Trán Trần Nhất Mặc tức thì sưng vù.  

 

Tần Ninh từ tốn nói: "Ngươi là thiên tài, vi sư còn thiên tài hơn ngươi".  

Cú vỗ ấy gần như khiến Trần Nhất Mặc bất tỉnh.  

 

Tần Ninh bóp nắm tay, hờ hững nói: "Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, sư tôn đập xong cũng nguôi giận được phần nào".  

 

"Nhớ lấy, hiển linh với người ta thì được nhưng đừng hiển linh trước mặt vi sư!"  

Advertisement
';
Advertisement