Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Dịch Hàn Ngọc! Duẫn Khả Vi! Cơ Thi Dao! Nguyên Hoa Diêu chậm rãi nói: "Ba người này là đệ tử của Trần Nhất Mặc, bắt ba người bọn họ về nhà họ Nguyên chúng ta là được, còn về ba người này... Giết...", "Cửu Nguyên đan tông, thánh địa Thanh Dương, động thiên Huyền Nguyệt sẽ phụ thuộc vào Đà La cung, từ nay về sau, Đà La cung sẽ là bá chủ của Cửu Nguyên Vực, nếu ai không đồng ý, Đà La Khôn, giao cho ngươi đấy!"  

 

Nghe thấy lời này, Đà La Khôn lập tức khom người chắp tay nói: "Vâng!"  

 

Một khi ba người Lý Nhàn Ngư, Lý Huyền Đạo cùng Diệp Nam Hiên chết, ba người Dịch Hàn Ngọc, Duẫn Khả Vi, Cơ Thi Dao bị bắt, vậy ở trong Cửu Nguyên Vực sẽ không còn ai có thể ngăn cản ông ta, ai không phục thì kẻ đó sẽ chết.  

 

Nguyên Hoa Diêu đưa mắt nhìn về phía Nguyên Phong, trấn an nói: "Ta biết đệ rất sốt ruột muốn ép Trần Nhất Mặc ra, chẳng qua là nào có đơn giản như vậy, cứ bắt ba người kia trở về rồi hẵng nói đi".  

 

"Nhà họ Nguyên chúng ta bước vào Cửu Nguyên Vực sẽ có người ngăn cản, đến lúc đó... sẽ rất phiền toái, đi thôi".  

 

"Vâng, Hoa Diêu ca".  

 

Nguyên Phong lạnh lùng nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, nói: "Nhưng ba người bọn họ phải chết!"  

 

"Ừ...", Nguyên Hoa Diêu gật đầu một cái, đứng từ xa nhìn về phía ba người Lý Nhàn Ngư, bàn tay nắm chặt.  

 

Chỉ trong phút chốc, cơ thể ba người Lý Nhàn Ngư giống bị một lồng giam vô hình bao phủ, cả người ở bên trong lồng giam, không thể khống chế được mà lơ lửng lên.  

 

Áp lực kinh khủng khiến cơ thể ba người vang lên răng rắc.  

 

"Gâu gâu...", mà vào giờ giờ này, lúc ba người đang kìm nén đến mức đỏ bừng mặt, một tiếng chó sủa đột nhiên vang lên.  

 

Lồng giam mà Nguyên Hoa Diêu ngưng tụ ra lập tức tan vỡ, ba người rơi ầm ầm xuống đất.  

 

Một con chó vàng xuất hiện ở bên cạnh ba người, nhìn ba người với ánh mắt quan sát.  

 

"Giết ba người, đưa ba người đi, giọng điệu của đám người nhà họ Nguyên vẫn như thường lệ, nghe chẳng lọt tai tí gì!"  

 

Một giọng nói mang theo mấy phần ngả ngớn vang lên.  

 

Mọi người đều thấy một bóng người mặc quần áo tím đứng chắp tay giữa không trung, trên mặt đeo lụa trắng, ánh mắt nhìn về phía đám người bên dưới.  

 

"Sư phụ!"  

 

"Sư phụ!"  

 

"Sư phụ!"  

Mà lúc này, ba tiếng kêu kinh ngạc đến từ ba phương hướng khác nhau gần như đồng thời vang lên.  

 

Người đàn ông mặc đồ tím kia lảo đảo lùi ra sau một cái, đứng giữa không trung nhìn về phía ba phương hướng kia, một tay đặt lên cằm, ngẩn người nói: "Mẹ ơi, vậy mà cũng nhận ra ư?"  

 

Sư phụ?  

Advertisement
';
Advertisement