"Ơ?"
Ánh mắt Thiết Vương bỗng trở nên lạnh lùng.
Lúc này mặt mày Thiên Thi lão nhân và Tiểu tiên nữ Bách Hoa cũng tối sầm lại.
Có gì đó không ổn.
"Hahahaha..."
Bỗng nhiên có một tràng tiếng cười sặc sụa vang lên giữa không trung.
Một khí tức hùng hậu từ trên trời đáp xuống, đặt chân xuống mặt đất cái rầm làm cát bụi bay tứ tung.
Ngọn lửa chậm rãi tắt đi.
Giữa hố lửa ấy có một người với thân hình cường tráng đang đứng.
"Hahahaha, Linh Thiên Thần, là ngươi, là ngươi đấy ư?"
Tiếng cười haha đầy sảng khoái vẫn vang lên không dứt.
Người vạm vỡ ấy thoăn thoắt lại gần Tần Ninh.
Đó là một lão già khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, vóc người đô con, khoác lên mình bộ quần áo giản dị bằng vải lanh trông không khác gì một người nông dân nhưng lại toát lên thiên uy vô bờ.
Ông ta vừa xuất hiện đã phất bàn tay to như quạt hương bồ của mình vào mặt Tần Ninh làm phát ra tiếng bép bép.
"Hahahaha... Ngươi thành công thật này...", lão già chỉ nhìn chăm chăm vào cơ thể hùng vĩ của Tần Ninh như không nhìn thấy người xung quanh.
Ông ta sờ mặt Tần Ninh một cách không kiêng nể, hết kéo qua trái lại kéo sang phải trông cực kỳ vui vẻ.
"Bà nội nó!"
Trần Nhất Mặc đứng ở bên dưới vừa thấy cảnh này đã giữ khư khư Diệp Nam Hiên trốn sau lưng hắn ta.
"Ngươi làm gì thế Trần sư đệ?"
"Đừng nói gì hết!"
Trần Nhất Mặc hét toáng lên: "Là Âm Minh, lão tử ghét ông ta nhất trần đời!"
Lúc này Trần Nhất Mặc trốn chui trốn lủi sau lưng Diệp Nam Hiên như chuột thấy mèo, lẩm bẩm: "Lão thất phu, thứ mất nết, đồ dở hơi, đồ kỳ quặc".
Ông ta kỳ quặc đến nỗi khiến người ta rùng mình.
Tô Uyển Nguyệt ngắm nhìn gương mặt Trần Nhất Mặc, trái tim bé nhỏ đập thình thịch, đôi má ửng hồng lên từ lúc nào không hay.
Hắn ta vẫn thật cuốn hút như năm nào.
Trần Nhất Mặc bị rơi lụa che mặt, dáng vẻ hắn ta trông như không thiết sống nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!