Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Lão tổ Âm Minh nghe hắn nói xong bèn gật đầu, đáp: "Được thôi".  

 

Giờ thì võ giả nhà họ Chu và nhà họ Nguyên tái hết cả mặt.  

 

Nhóm ba người Thiết Vương cũng lộ vẻ lúng túng.  

 

Tần Ninh không muốn nhượng bộ.  

 

Nhìn tình hình thì có vẻ là phải đánh nhau thật rồi!  

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều vào tư thế chiến đấu.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Chu Vận thiên và Nguyên Chính Cương, người hắn tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.  

 

Nhưng giữa lúc đó, đất trời nơi đây lại rơi vào hỗn loạn một lần nữa.  

 

Một tia thiên uy rực rỡ như được ngưng tụ từ mặt đất rồi chia ra hai nhánh, toát lên vô vàn luồng khí sắc bén vô tận.  

 

Một tia kiếm khí kinh khủng đâm thủng bầu trời như muốn hủy hoại cả không gian tại đây.  

 

Uy thế của nhát kiếm ấy giáng xuống trần gian.  

 

Đó chỉ mới là khí thế, không ẩn chứa sức công phá lớn lao nào nhưng lại khiến tất cả mọi người cảm thấy khó thở tột cùng.  

 

Quá mạnh.  

 

Mạnh đến hãi hùng khiếp vía.  

 

Phút chốc, qua một lúc sau, không gian giữa Tần Ninh và đám Thiết Vương bỗng bị xé rách.  

 

Một bóng người với thanh trường kiếm trên lưng đứng đó, toàn thân toát lên khí chất như một thanh kiếm hùng vĩ, hàng lông mày lạnh lùng, mặc trường sam, phong thái bất phàm.  

 

Khí thế kinh khủng ấy tức thì dập tắt ý chí chiến đấu của bao người.  

 

Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn người nọ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Hắn ta hùng hổ lớn tiếng: "Màu mè quá, từ hồi xưa lắc xưa lơ lão tử đã độc chết ngươi được rồi!"  

 

Lý Huyền Đạo cũng đưa mắt nhìn hắn ta.  

 

Vì đều là kiếm khách nên Lý Huyền Đạo cảm nhận được trình độ của kẻ đeo kiếm. Kiếm chưa rời vỏ mà đã hội tụ được kiếm khí hùng hậu đến thế rồi, điều này quả là khó tin.  

 

"Lại là ai nữa đây?"  

 

Diệp Nam Hiên lẩm bẩm.  

 

Trần Nhất Mặc bực mình đáp: "Cổ Lăng".  

 

Nói tên xong, hắn ta bồi thêm một câu: "Là đệ tử của lão già kia, kiếm khách. Khi xưa bàn về thực lực thì ta vượt xa hắn, ấy vậy mà giờ còn dám làm màu với ta, càng nhìn càng chướng mắt quá đi mất".  

Người ta đã sống được bốn vạn năm.  

 

Trong khi hắn ta mới có bốn trăm năm.  

 

Lỗ to mất thôi! Bây giờ tiểu tử đó còn dám tỏ ra "ta là người ra sân cuối cùng" nữa! Đúng là không biết xấu hổ mà!  

Advertisement
';
Advertisement