Giờ phút này, tên nam tử cưỡi phi cầm đi đầu quát: "Đứng lại!"
Thật ra không cần nam tử ra lệnh thì phi ưng mà nhóm Tần Ninh đang cưỡi đã run cầm cập, trông như sắp lả đi tới nơi rồi.
"Ai mà to gan thế?"
Diệp Nam Hiên tỏ ra khó chịu.
Trong nhóm bảy người họ, trừ sư tôn Tần Ninh ra thì một người là tôn giả Cực Cảnh tầng ba, bốn người là thiên giả Cực Cảnh cảnh giới nhất luân, cảnh giới thất luân, lại thêm Trần Nhất Mặc một lúc nào đó sẽ thình lình bộc phát thực lực đế giả Cực Cảnh hùng hậu, thế mà cũng có kẻ dám trêu vào ư?
Tại Thượng Nguyên Thiên Vực này không hiếm võ giả Cực Cảnh nhưng không đến nỗi đi đâu cũng thấy.
Linh giả Cực Cảnh thì nhiều hơn một chút, thiên giả tôn giả thì rất hiếm, đế giả thì không khác gì lông phượng sừng lân, hầu như chỉ có trong bảy thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương mà thôi.
Có Thời Thanh Trúc với tu vi tôn giả Cực Cảnh tầng ba ở đây, họ đi đâu ai cũng không dám chọc! Không ngờ đám người kia lại dám chặn đường họ một cách huênh hoang như thế.
Lúc này, mấy người lần lượt ta ngoài tòa nhà, đứng trên phi ưng nhìn về phía trước.
Mấy con phi cầm cách họ mấy chục mét đều trông hùng vĩ và oai phong, có vẻ là mạnh lắm đây.
"Có phải các ngươi tới từ Cửu Nguyên Vực không?"
Nam tử cưỡi phi cầm đi đầu hỏi lại lần nữa.
Họ nghe vậy thì đều nghiêm mặt lại.
Lẽ nào là người của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu?
Mới đó đã hay tin mà tới đây chặn đường họ sao?
Lúc này Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên đều tiến lên phía trước, bùng nổ khí thế đồng thời giơ đao và kiếm lên, ánh mắt thì đầy hung dữ.
"Đúng, thì sao?"
Lý Huyền Đạo nhìn đám người kia, thách thức.
Giữa lúc đó, một bóng người xinh xắn chậm rãi bước ra từ trong đám thiên nguyên thú phía trước, cười nói: "Sao lại tỏ ra thù địch như thế chứ?"
Đó là một nữ tử mặc chiếc quần màu xanh biếc, dáng người cao ráo trông rất hoạt bát, tràn trề năng lượng.
Đôi mắt sáng ngời của nàng ấy nhìn về phía đám người Tần Ninh, cuối cùng dừng lại tại hắn.