Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Đạo bào đỏ rực của ông ta quá nổi bật, không chú ý cũng khó. Ông ta toát lên vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thân hình vẫn còn gầy gò lắm. Đạo sĩ áo đỏ thấy Tần Ninh thì cười to: “Trùng hợp quá!”  

 

“Công nhận”.  

 

Tần Ninh nhìn đạo sĩ áo đỏ rồi cũng nhìn những thứ lộn xộn được bày bán trên gian hàng của cái sạp này.  

 

“Ngươi cũng đến núi Thần Nguyên vì Thiên Hàng Ngân Hà sao?”  

 

Nghe thấy câu hỏi này, đạo sĩ áo đỏ cười đáp: “Ta đến đẩy chỉ để được gặp ngươi thôi chứ không phải vì Thiên Hàng Ngân Hà gì đâu!”  

 

“Chuyện Tần công tử đại khai sát giới tại Cửu Nguyên Vực đã được lan truyền khắp nơi trên Thượng Nguyên Thiên rồi, có một số người dù vẫn chưa gặp ngươi nhưng cứ nhắc đến uy danh của ngươi mãi đấy”.  

 

Tần Ninh nhoẻn môi cười, híp mắt nhìn đạo sĩ áo đỏ.  

 

Lão đạo sĩ này xảo quyệt như cáo vậy.  

 

Có điều ông ta đúng là không phải hạng tầm thường.  

 

Từ lúc gặp lão đạo sĩ này trong Hồng Sơn ở Cửu Châu là Tần Ninh đã thấy lão đạo sĩ này đặc biệt rồi.  

 

Nay lại dám tới đây, lòng can đảm của lão đạo sĩ cũng không phải dạng vừa đâu.  

 

“Ngươi thiếu tiền à?”  

 

Nhìn gian hàng được bày biện chật kín, Tần Ninh hỏi bâng quơ.  

 

“Thiếu tiền gì chứ, ta tham gia cho vui thôi”.  

 

Lúc này Tần Ninh ngồi xuống trò chuyện dăm ba câu với lão đạo sĩ. Ông ta nhìn sau lưng Tần Ninh, cười hỏi: “Bốn vị này...”  

 

“Đồ đệ ta”.  

 

Lão đạo sĩ khen ngợi: “Tần công tử có mạng làm chân long, đồ đệ nào của ngươi cũng là nhân trung long phượng cả”.  

 

Diệp Nam Hiên cũng phải công nhận: “Đạo sĩ áo đỏ à, ngươi nịnh giỏi thật đấy”.  

 

“Cái này không phải nịnh hót đâu nhé!”  

 

Đạo sĩ áo đỏ đưa mắt nhìn Diệp Nam Hiên, hỏi: “Tiểu huynh đệ này, đao pháp của ngươi đã đạt tới cấp độ đại thành và ngưng tụ đao thế được rồi đúng không? Đao khách tu luyện đao ý, tạo ra đao thế, bước nào cũng khó nhưng ngươi thậm chí đã hình thành đao thế cả rồi, nào phải kẻ phàm tục?”  

 

Diệp Nam Hiên vừa nghe vậy đã sửng sốt.  

 

“Cả vị này cũng lĩnh ngộ được kiếm thế rồi. Hai người kẻ thì tinh thông đao thế, kẻ thì tinh thông kiếm thế, đều là nhân tài cả”.  

 

Lý Huyền Đạo không kiềm được bật cười: “Ngươi cũng không phải dạng vừa đâu”.  

“Lão đạo sĩ này tài lắm!”  

 

Tần Ninh cũng tán đồng, tùy ý cầm một cây sáo đồng cổ trên gian hàng lên.  

 

Sáo đồng cổ dài gần hai mét, thân sáo lốm đốm màu xanh, không biết đã được bao nhiêu năm rồi.  

Advertisement
';
Advertisement