Giờ đây Lý Nhàn Ngư cũng cảnh giác nhìn tên thanh niên ở phía đối diện.
Tuy hắn ta cũng là thiên giả cảnh giới thất luân nhưng tên thanh niên này lại làm hắn ta cảm thấy rất áp lực.
“Chán sống rồi à!”
Sự hiện diện của tên thanh niên làm mặt mày Nguyên Tung và Nguyên Mục Dã cuối cùng cũng hồng hào hơn chút đỉnh.
“Huynh trưởng Nguyên Dạ!”
Nguyên Tung nhìn xác Nguyên Tu gần đó rồi cúi gằm mặt.
Nguyên Dạ nói thẳng: “Đã là con cháu nhà họ Nguyên thì không được phép cúi đầu một cách nhục nhã như thế”.
“Bởi kẻ nào dám giết con cháu nhà họ Nguyên ta đều đáng chết”.
Sau khi gầm lên, Nguyên Dạ lại chớp nhoáng xông thẳng về phía Lý Nhàn Ngư.
Lý Nhàn Ngư không ngần ngại lao tới.
Hai người lại giao thủ lần nữa.
Đám đông bàn tán xôn xao.
“Nguyên Dạ của nhà họ Nguyên là thiên giả cảnh giới thất luân, được xem như đứng đầu thế hệ đồng lứa trong nhà họ Nguyên!”
“Rốt cuộc cái người lo chuyện bao đồng này là thần thánh phương nào mà không sợ cả nhà họ Nguyên thế nhỉ!”
“Trông không giống người của sáu thế lực lớn cấp bậc Thiên Vương khác...”
“Đúng là không giống…”
Trong lúc bọn họ thảo luận sôi nổi, Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư đang giao thủ với Nguyên Dạ.
“Nhàn Ngư!”
Tần Ninh đứng tại chỗ lên tiếng: “Kẻ này có chín thần văn, bảy huyết luân, cực hạn của thân xác và huyết mạch đều đạt đến đỉnh phong, là đối tượng rèn luyện lý tưởng cho ngươi đấy”.
“Ngươi quan sát phương pháp luyện thân xác và huyết mạch của hắn kĩ vào, có thể chúng sẽ giúp ngươi tiến vào tôn giả ngay!”
Nghe vậy, Lý Nhàn Ngư gật đầu: “Vâng!”
Ầm... Khí thế khủng khiếp ập đến.
Bảy đạo huyết luân hiện ra quanh người Lý Nhàn Ngư cùng với đôi huyết đồng sau lưng khiến hắn ta từ một người đậm chất thư sinh như biến thành Tu La dưới địa ngục, vừa khát máu vừa khiến người ta kinh hoàng.