Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Trần Nhất Mặc nghiêm túc răn dạy: "Ngươi đừng quên thực lực của ta chỉ bị ẩn thôi chứ không phải là hoàn toàn mất đi. Nếu ngươi không tôn trọng sư huynh thì khi nào thực lực ta đột nhiên hiện về, sư huynh sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là tôn sư trọng đạo đấy!"  

 

Nghe thấy câu này, Lý Nhàn Ngư cười mà răng run cầm cập, không dám nói gì nữa.  

 

Vào lúc này, có ba bóng người từ hành lang đi đến.  

 

Đó là Tần Ninh, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên.  

 

Những ngày qua Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên cũng bế quan theo Tần Ninh.  

 

Lúc này, bốn sư huynh đệ nhướng mày nhìn hai vị sư nương.  

 

"Ơ?"  

 

Lý Nhàn Ngư nhạy bén nhận ra thực lực của Diệp Viên Viên đã tăng tiến.  

 

"Diệp sư nương... người đã tới thiên giả cảnh giới tam luân rồi ạ?"  

 

Diệp Viên Viên khẽ gật đầu.  

 

Trần Nhất Mặc cũng nhìn hai người, nói: "Thời sư nương cũng tới tôn giả tầng bốn rồi!"  

 

Lý Huyền Đạo và Diệp Nam Hiên không khỏi đứng dậy nhìn Tần Ninh với vẻ bất bình: "Sư tôn, sao người bất công thế ạ?"  

 

"Những ngày qua vì tìm về danh dự cho người mà hai bọn con đánh nhau hết trận này đến trận khác mới miễn cưỡng tới cảnh giới nhị luân, vậy mà Diệp sư nương bế quan với người thì đến cảnh giới tam luân rồi".  

 

Lúc trước cả ba người họ đều là thiên giả nhất luân mà.  

 

"Vì thiên phú nàng ấy cao!"  

 

Tần Ninh thản nhiên trả lời.  

 

Diệp Nam Hiên và Lý Huyền Đạo có hâm mộ cũng vô dụng thôi, hai tên này cũng đâu thể làm ấm giường cho hắn được!  

 

"Thôi, chuẩn bị ổn thỏa rồi thì lên đường thôi!"  

 

Đoạn Tần Ninh nói: "Đã đến lúc vào xem trong đó có gì rồi".  

 

Nghe thấy câu này, mấy người đều sáng bừng mắt.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Trần Nhất Mặc, bảo: "Nếu như đây thật sự là Ngọa Long Tàng Phượng Chi Cửu Thiên Khởi Vân Thế, cũng là vùng đất mà ta nói thì đó sẽ là một vùng đất trù phú đấy, ai làm ra thì khỏi cần quan tâm làm gì. Có lẽ không cần đến Thiên Khuyết Mộc trăm vạn năm hay hạt sen Thiên Sơn nữa đâu, những thứ như máu nguyên long và thiên hỏa đã có thể giúp ngươi loại bỏ độc tố trong cánh tay và đắp nặn một cánh tay mới rồi. Cơ mà cũng phải nhờ vào may mắn nữa".  

 

Những lời này làm mắt Trần Nhất Mặc sáng rỡ.  

 

Không có gì đáng vui mừng hơn tin này.  

 

"Đợi khi Mặc Nhi khôi phục thực lực, ai dám lườm nguýt sư tôn thì con sẽ móc mắt hắn ra!"  

 

Trần Nhất Mặc dõng dạc tuyên bố.  

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement