Trong mắt hắn, thuật Khống Nguyên không đáng nhắc tới, nhưng đặt vào thế giới Cửu Đại Thiên thì nó cũng là một loại thuật con rối hàng đầu rồi.
Hắn có thể tặng nó cho đạo sĩ áo đỏ, coi như là bồi thường Đại Tu Di Cửu Cung Tán lấy từ chỗ ông ta.
Tề Tiêu Kiếm.
Tịnh Trần Châu.
Nếu có thể sử dụng hai món bảo khí Cực Cảnh cấp thiên này một cách hợp lý thì sẽ rất có ích.
Phối hợp với Đại Tu Di Cửu Cung Tán thì lại càng thêm tuyệt vời.
Tần Ninh giờ đã là thiên giả cảnh giới tam luân, đã có thể thư thả đôi chút.
Lúc này, trên dọc đường đi ra, trong hồ nước, Thanh Lân Ngạc lại xuất hiện tấn công Tần Ninh.
Thế nhưng, hiện tại, cấp bậc của hắn đã là thiên giả cảnh giới tam luân, không cần dựa vào bốn cuốn đan điển, Thanh Lân Ngạc cảnh giới ngũ luân, lục luân, thất luân không thể nào làm gì được hắn nữa rồi.
Chẳng qua là Tần Ninh vẫn chưa định rời khỏi hồ nước.
Những Thanh Lân Ngạc đó có thể giúp hắn tu luyện Thần Diên Kiếm quyết và sử dụng thuần thục Tịnh Trần Châu.
Thời gian dần trôi, trong hồ nước, đã sinh ra không biết bao nhiêu Thanh Lân Ngạc, Tần Ninh tiếp tục ở lại đây gần một tháng.
Mỗi ngày, hắn đều sử dụng Thần Diên Kiếm Quyết để rèn luyện kiếm thuật của mình.
Quan trọng nhất vẫn là cảm giác.
Đối với Tần Ninh, mỗi một võ quyết mà hắn đã từng tu luyện, hắn đều khắc sâu vào trong trí nhớ của mình.
Ký ức của cả chín đời, nhưng thực ra chỉ là chín vạn năm trong cuộc đời hắn mà thôi.
Đối với những cá thể sống mấy trăm vạn năm như hắn mà nói, trải qua mấy vạn năm đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi, không đáng là bao.
Trong trí nhớ của hắn, không chỉ bao gồm ký ức của chín đời chín kiếp, mà còn chứa cả ký ức khi hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế nữa.
Ngày qua ngày, cuối cùng Tần Ninh cũng đã vừa lòng, chuẩn bị rời khỏi đây.
Thế nhưng, khi Tần Ninh đến bên bờ hồ, thì lúc này cũng có hai người bước vào.
Tần Ninh dừng chân lại, lẳng lặng theo dõi hai người kia.
Hiện tại, xung quanh hồ nước không còn sót lại thi thể nào.
Thanh Lân Ngạc ăn thi thể của võ giả, dưới sự rửa trôi của nước sông, mùi máu tươi cũng biết mất, chỉ còn lại vết máu lưu lại bên bờ, là minh chứng rõ ràng nhất chứng tỏ trước kia đã từng xảy ra một trận chiến khốc liệt.
"Chết tiệt!"