Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Hộ pháp của Thiên Cương Thần Môn ít nhất cũng đạt tới cảnh giới tôn giả.  

 

Tần Ninh nhìn về phía Hứa Kình, gật đầu, nhân tiện đó, hắn nói: “Ta cũng có một chút ấn tượng với ngươi”.  

 

“Tần công tử, sao không thấy vị phu nhân kia của ngươi đâu?”  

 

“Phu nhân?”  

 

Hứa Kình nói: “Lúc trước, bọn ta ở bên ngoài đạo tràng Linh Uẩn nhìn thấy phu nhân Diệp Viên Viên, nhưng mà lúc ấy còn có võ giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu tiến vào trình diện, bọn ta tiến vào, không đạt được Linh Uẩn, liền rời khỏi nơi đó, lúc ấy ta nhìn thấy người nhà họ Nguyên và người nhà họ Chu vẫn chưa đi…”, Tần Ninh cau mày.  

 

Hứa Kình tiện thể nói tiếp: “Chẳng qua là những người ở lại đều là tôn giả nhà họ Nguyên và nhà họ Chu, bọn ta… thế đơn lực mỏng, không dám nhúng chân vào vũng nước đục này, nên bọn ta đành đi trước…”, Tần Ninh nhìn về phía Hứa Kình, hắn hỏi: “Ở đâu?”  

 

“Ta dẫn ngươi đi!”  

 

Lúc này, Hứa Kình vội nói: “Mong Tần công tử chớ trách, không phải là ta không muốn trợ giúp Diệp phu nhân, nhưng thật sự là có lòng mà không đủ sức”.  

 

“Việc này không liên quan đến các ngươi”.  

 

Tần Ninh lập tức nói: “Làm phiền dẫn đường giúp ta”.  

 

“Vâng!”  

 

Đám người Hứa Kình, lập tức chạy như bay về phía trước,  

 

Tần Ninh cũng theo đám người Hứa Kình, rời khỏi đây.  

 

Bên ngoài thành cổ, vùng đất thánh táng, giữa đất trời mênh mông, vài bóng người đang di chuyển với tốc độ cực nhanh, Hứa Kình ở phía trước dẫn đường, dẫn Tần Ninh đi tới một dãy núi cao nguy nga.  

 

Đi qua một dãy núi, phía trước là vùng đồng bằng rộng lớn bao la.  

 

Một tòa núi cao cô đơn giữa đất trời rộng lớn.  

 

Ngọn núi đó cao khoảng vạn trượng, khí thế uy vũ, vừa nhìn thấy nó, người ta đã cảm một loại hơi thở kì bí khiến tim đập nhanh hơn.  

 

Lúc này, mọi người đều cau mày.  

 

Lúc này, Hứa Kình nói: “Lúc đó, bọn ta tìm thấy Linh Uẩn ở đây, chẳng qua là lúc ấy hơi thở của Linh Uẩn cũng không giống như bây giờ…”, ánh mắt Tần Ninh nhìn về nơi đó, tuy rằng khoảng cách rất xa, nhưng là vẫn có thể nhìn thấy đạo Linh Uẩn kia vẫn chưa bị người khác cướp đoạt.  

 

Hoặc nói cách khác, người chiếm được Linh Uẩn còn đang tiêu hóa lực lượng của Linh Uẩn.  

 

Xung quanh quả thật có hơi thở ẩn hiện.  

 

Ánh mắt của Hứa Kình nhìn về phía chân núi, hai mắt hắn ta co lại, hắn ta nói ngay: “Ở kia!”  

 

Chân núi có một khe núi, hơn mười bóng người đang tụ lại cùng một chỗ.  

 

“Là Nguyên Duệ của nhà họ Nguyên!”  

“Còn có Chu Hỗn của nhà họ Chu nữa!”  

 

Hứa Kình vội nói: “Hai người này đều là cao thủ có cảnh giới tôn giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu…”, Tần Ninh đang đứng ở phía trước, ở dưới chân núi, hơn mười vị võ giả của nhà họ Nguyên và nhà họ Chu dường như đang chờ đợi một điều gì đó.  

 

“Tần công tử, bọn ta chỉ có thể dẫn ngươi đến đây thôi”.  

Advertisement
';
Advertisement