Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Cho nên bọn họ thất bại, liền chờ đợi ở chỗ này.  

 

Đến cuối cùng, chắc chắn Diệp Viên Viên đã lấy được linh uẩn.  

 

Nhưng Diệp Viên Viên vốn chỉ là cảnh giới thiên giả nhị luân, theo bọn họ suy nghĩ, cho dù nàng lấy được linh uẩn cũng chỉ là cảnh giới thiên giả lục luân, thất luân thôi.  

 

Nhưng không ngờ Diệp Viên Viên lại tới cảnh giới tôn giả tầng một rồi.  

 

Càng không ngờ được Diệp Viên Viên lại có thể lấy cảnh giới này để chống lại bọn họ.  

 

"Đáng chết!"  

 

Chu Hỗn hừ một tiếng, mắng: "Người phụ nữ này quá đáng sợ".  

 

Vốn nghĩ người phụ nữ có thể được Tần Ninh nhìn trúng chắc chắn là không tầm thường, nhưng bọn họ không nghĩ tới sẽ bất phàm đến trình độ này.  

 

"Rút lui!"  

 

Chu Hỗn hùng hùng hổ hổ nói.  

 

"Muốn đi thì đi sao?"  

 

Giờ phút này Diệp Viên Viên lại hừ một tiếng nói: "Không được đâu".  

 

Vừa dứt lời, nàng nắm chặt tay lại, lòng bàn tay có một dấu ấn hoa sen màu xanh ngưng tụ, trong nháy mắt đã bộc phát ra, lao thẳng về phía hai người Chu Hỗn và Nguyên Duệ.  

 

Thấy hoa sen xanh sắp đến gần hai người, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, hoa sen xanh nổ tung, như có hàng ngàn vạn ánh sáng tỏa ra.  

 

Ầm... Mặt đất dưới chân núi chấn động, đá vụn bay tứ tung, từng vị võ giả cảnh giới thiên giả liên tục bị đá vụn đập trúng, không biết sống chết.  

 

Mà hai người Chu Hỗn và Nguyên Duệ lại thở hổn hển.  

 

Ở trước mặt hai người có một bóng người đứng vững, nhìn về phía Diệp Viên Viên.  

 

"Nguyên Ca Ngọc!"  

 

Nguyên Duệ thấy người đàn ông vừa xuất hiện, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.  

 

"Nguyên Duệ, sao lại chật vật như vậy?"  

 

Người đàn ông vừa xuất hiện là một thanh niên, nhìn dáng vẻ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng khí tức loáng thoáng lại mạnh hơn hai người Nguyên Duệ, Chu Hỗn rất nhiều.  

 

Nguyên Ca Ngọc?  

 

Diệp Viên Viên lạnh lùng nhìn về phía thanh niên kia.  

"Nhà họ Nguyên, nhà họ Chu, xem ra vẫn muốn tự tìm cái chết!"  

 

Diệp Viên Viên lạnh lùng nói: "Lần trước bị dạy dỗ ở Cửu Nguyên Vực còn chưa đủ sao?"  

 

Nghe thấy lời này, Nguyên Ca Ngọc lại giễu cợt nói: "Chỉ là một tên Tần Ninh, sao có thể đủ để nhà họ Nguyên và nhà họ Chu sợ chứ?"  

 

"Vậy sao?  

image

Advertisement
';
Advertisement