Mà lúc này, khe núi liền trở nên yên lặng.
Nhóm Tần Ninh đi vào trong Cửu U, đi về một phương hướng.
“Tần đại ca, ta cứ tưởng những tông môn lớn đó ở nơi rừng sâu núi hiểm, không ngờ thành trì ở đây cũng đồ sộ như vậy”.
Kiếm Tiểu Minh kích động không thôi.
“Vùng đất Cửu U, tông môn san sát, quyền cai quản thành trì cũng nằm trong tay mấy tông môn lớn”.
“Nếu không chẳng lẽ lại bắt đệ tử tự đi hái linh thạch, linh tài chắc?”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Tông môn cũng chỉ là sự tồn tại tương đương với quốc gia mà thôi, tông môn lớn mạnh, ở trong Cửu U cũng là nơi cai quản khu vực hàng trăm vạn dặm”.
Kiếm Tiểu Minh kinh ngạc không thôi.
Được xưng là tông môn trong vùng đất Cửu U ít nhất cũng phải có cảnh giới Thiên Nguyên tọa trấn, chỉ điểm này cũng đủ để hạ thấp mấy cương quốc.
Chẳng trách cương quốc nào cũng muốn con em nhà mình đi vào tông môn trong Cửu U tu hành.
“Vậy Thanh Vân tông nơi chúng ta đi tới chắc là ghê gớm lắm?”
Kiếm Tiểu Minh đột nhiên hỏi.
Tần Ninh cười đáp: “Cũng không phải, trước đây không ghê gớm, giờ cũng không, nhưng sau này thì chắc chắn sẽ !
Bốn bóng hình đi xuyên qua từng toà thành, hướng về phía nơi ở của phái Thanh Vân.
Trên đường đi qua không ít các thành trì, có lớn có nhỏ.
Nhưng thành trì ở trong vùng đất Cửu U lại hoàn toàn khác biệt với thành trì ở các cương quốc, thượng quốc lớn.
Ở bên ngoài Cửu U Đại Lục, rất nhiều thành trì của cương quốc, thượng quốc đều rất chú trọng đến khí thế hoàng quyền, càng vào sâu trung tâm thì càng phồn hoa.
Mà ở chỗ này, từ khi vào trong thành đã là một vùng phồn hoa, hoàn toàn không có cái gì gọi là phân chia trung tâm thành trì cả.
Hơn nữa những người qua lại trên đường khác nhau, trang phục mặc trên người cũng có sự khác biệt rất lớn, thậm chí ngôn ngữ của một số người cũng khác.
Điều quan trọng nhất là, những võ giả lui tới nơi đây cực kỳ hiếm thấy người nào đạt đến cảnh giới Cửu Môn, cho dù là cảnh giới Tứ Linh cũng rất “khiêm tốn”.
Kiếm Tiểu Minh có thể nói là đã được mở mang tầm mắt.
Từ nhỏ đến lớn, trong mắt của cậu ta, thành Cam Ninh đã rất đồ sộ rồi, còn đế đô của cương quốc Nam Yến bên cạnh thì chỉ có thể dùng từ mênh mông để hình dung.
Thế nhưng quy mô của mỗi một toà thành nơi đây lại không hề nhỏ hơn quy mô của đế đô cương quốc Nam Yến, thậm chí có mấy toà thành còn lớn hơn.
Trong mấy ngày này, Tần Ninh cũng thoải mái hơn chút, Thẩm Văn Hiên và Kiếm Tiểu Minh đều tưởng rằng, Tần Ninh cũng bị sự khác biệt bên trong vùng đất Cửu U làm chấn động.
Nhưng lão Vệ thì hiểu rõ, gần mười vạn năm trôi qua, Tần Ninh trở về chốn xưa, thân phận và địa vị đã thay đổi, trong lòng rất xúc động.
“Đi đến phái Thanh Vân đại khái còn phải mất mười ngày nữa, cũng không cần phải gấp, hai người các ngươi cũng nên mở to mắt ra một chút, đến lúc đó đừng làm ta mất mặt!”
“Vâng!”
Kiếm Tiểu Minh hét lên một tiếng đầy phấn khích, nhảy nhót tung tăng.
Khoảng thời gian này, Tần Ninh giám sát có thể nói là vô cùng nghiêm khắc.
Mỗi ngày phải mất gần nửa buổi để luyện kiếm thuật. Nhưng mà so với Thẩm Văn Hiên thì cậu ta vẫn còn tốt hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!