Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ngực của hắn ta đã lún xuống, in rõ một bàn tay ở nơi đó.  

 

Trên gương mặt mê hoặc quyến rũ kia giờ đã có xen lẫn vài phần chết chóc.  

 

Không còn nhợt nhạt nữa mà là tử khí âm u lượn lờ.  

 

Liếc mắt nhìn thoáng qua, trông hắn ta còn giống xác chết hơn cả xác chết.  

 

Bấy giờ, Tân Vân Đan Đế nhìn thẳng vào Trần Nhất Mặc.  

 

Cơ thể thê thảm chả khác nào xác chết của Trần Nhất Mặc hơi giật, hai mắt hắn ta hé mở, mười ngón tay nắm chặt mặt đất, rồi từ từ từng bước một đứng lên.  

 

"Trẻ nhỏ đánh không lại nên người lớn ra tay sao?  

 

Trần Nhất Mặc cười nhạo nói: "Cổ Lăng, thấy ngươi xuất hiện, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tung hoành ngang dọc, ai ngờ lại cũng chỉ mà một tên vô dụng".  

 

Vừa thốt ra câu ấy, sắc mặt Cổ Lăng trầm xuống ngay lập tức.  

 

"Sao không nói gì?"  

 

Vào lúc này rồi mà Trần Nhất Mặc vẫn kiêu ngạo như thế.  

 

Tính cách mỗi đệ tử của Tần Ninh khác hẳn nhau, thế nhưng bọn họ đều chịu sự ảnh hưởng của Tần Ninh, từ trong xương trong tủy đều là thói kiêu ngạo.  

 

Tân Vân Đan Đế nhìn về phía Trần Nhất Mặc, tiếc nuối nói: "Ta vốn không định giết ngươi, nhưng chuyện đã thành ra thế này rồi thì đã không thể cứu vãn được nữa".  

 

"Cho dù phải liều mạng, bất chấp cả cái mặt già này thì hôm nay ta cũng phải giết ngươi".  

 

Một tay Tân Vân Đan Đế nắm chặt, bấm tay bắn ra một sợi chỉ, thoáng cái đã cắt ngang không gian, tới thẳng chỗ Trần Nhất Mặc.  

 

Phụt... nháy mắt sợi chỉ kia đã xuyên qua cơ thể Trần Nhất Mặc.  

 

Nhưng Trần Nhất Mặc vẫn đứng im tại đó.  

 

Cơ thể đã trở nên thê thảm không chịu nổi, nhưng hắn ta vẫn đứng đó, chưa hề ngã xuống.  

 

Cho dù có chết thì cũng phải chết đứng.  

 

Tân Vân Đan Đế thấy cảnh đó, chân mày nhíu lại, có chút bất ngờ, nhưng đầu ngón tay lập tức nhúc nhích, lại thêm một sợi chỉ bay vút ra.  

 

Lúc này, Trần Nhất Mặc nhìn vào đòn tấn công đang tiến gần về phía mình, khóe miệng hắn ta khẽ nhếch lên.  

 

"Lão già kia, ta cứ đứng ở đây chứng kiến ngươi chết!"  

 

Keng! Nó bay xuyên qua không gian rồi hạ xuống.  

 

Ngay lúc này, một bàn tay nháy mắt xuống hiện trước người Trần Nhất Mặc, tóm lấy nó rồi bóp nát.  

"Tân Vân, không nghe đệ tử của ta nói gì sao?"  

 

Một giọng nói bình tĩnh vang lên, từ tốn cất lời: "Hôm nay, hắn sẽ đứng đó chứng kiến ngươi chết!"  

 

Vừa dứt lời, cơ thể hàng vạn võ giả quanh đó trăm dặm đều run lên.  

Advertisement
';
Advertisement