"Túy Long Hương này sẽ khiến hai người ngủ suốt mấy tiếng đồng hồ, không thức dậy nổi, lại thêm sức chiến đấu đáng gờm của ta thì hai nàng cũng mệt lử sau bảy hiệp mây mưa của ba chúng ta rồi. Sau này chắc chắn hai nàng sẽ không còn được gặp lại ta nữa. Núi cao thẳm, biển xa vời vợi, có duyên thì gặp lại nhau nhé các mỹ nhân!"
Nói rồi thanh niên xoay người toan mở cửa cỗ xe kéo ra rồi trốn khỏi đây.
Nghĩ đến việc mình sắp sửa thoát khỏi địa ngục trần gian đáng ra mình không phải chịu này, Thần Tinh Dịch khẽ nhếch môi mỉm cười, nhẹ lòng chưa từng có. Nụ cười ấy khiến cho dung nhan của hắn ta càng đẹp đẽ hơn, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu thiếu nữ lỡ thấy ngất xỉu.
"Dịch lang, chàng định đi đâu thế?"
Tuy nhiên, nam tử chưa kịp chạm tay vào cửa xe thì một giọng nói tưởng chừng có thể khiến người ta tê rần cả xương tủy uể oải vang lên.
"Đúng đó! Có vẻ Dịch lang đã hồi phục thể lực rồi nhỉ!"
Tiếp theo đó, cũng có một giọng nói khác nghe hơi hờn dỗi cất lên.
Thần Tinh Dịch vừa quay người lại thì đã thấy hai tỷ muội vốn đang nằm trên giường đều chống cằm nhổm dậy và nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng mị hoặc.
Đệt mợ! Thần Tinh Dịch thầm chửi thề trong bụng.
Không thể nào! Trừ người có thể chất như hắn ta thì còn ai chống lại được Túy Long Hương đâu?
Tần Phong Tình! Tần Nguyệt Sương! Hai tỷ muội này chắc chắn không thể tỉnh lại được! Nữ tử trông trưởng thành hơn nằm bên trái cười tủm tỉm nói: "Dịch lang à, Túy Long Hương không phải là không có cách giải đâu. Ăn nội đan của Tử Viêm Tuyết Sư từ trước đó thì sẽ khiến Túy Long Hương mất hiệu lực đó nha..."
Nữ tử thoạt trông tinh nghịch, hoạt bát bên phải tiếp lời: "Dịch lang, có phải chàng định mê hoặc bọn ta rồi nhân cơ hội chạy trốn không?”
“Lẽ nào chàng đã chán ghét bọn ta, không cần bọn ta nữa rồi ư?"
Dứt lời, nàng ta rơm rớm nước mắt.
Thấy cảnh này, Thần Tinh Dịch lập tức tiến lên ôm lấy giai nhân vào lòng, an ủi: "Nguyệt Sương ngoan, sao ta nỡ bỏ rơi hai nàng chứ?"
"Ta chỉ sợ hai nàng bị ta giày vò mệt quá nên định ra ngoài xem có món gì ngon ngon để mua về cho hai nàng ăn thôi!"
Tần Nguyệt Sương kia lập tức nín khóc, mỉm cười đáp: "Quả nhiên Dịch lang vẫn còn thương yêu bọn ta mà! Dịch lang muốn ăn gì, để ta sai người đi mua cho, hay chúng ta cùng đi nhé?"
"Vậy thì còn gì bằng, vậy thì còn gì bằng".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!