“Thanh Vân tông của chúng ta xuống dốc, nhưng mà đế quốc Bắc Minh còn xuống dốc hơn, người này là ai, vậy mà dám to gan đến đây làm loạn!”
Nghe được những lời này, mọi người đều gật đầu.
“Cho dù như thế nào thì trước mắt chúng ta cứ ra ngoài nhìn xem đã!’
Lý Dương Chiêu mở miệng, đám người còn lại cũng gật đầu, có thể người trẻ tuổi kia chẳng ra làm sao cả, nhưng chỉ cần nghe giọng nói trầm ổn khi nãy thì có thể chắc chắn rằng hắn cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Nhìn đại trưởng lão rời đi, nhị trưởng lão và tam trưởng lão nhìn nhau, sau đó đi theo.
Ngũ trưởng lão Liễu Thương Hải thở dài rồi cũng đuổi theo.
Chỉ có duy nhất tứ trưởng lão híp lại hai mắt, cuối cùng cũng đứng dậy, bình tĩnh bước đi.
Nhìn năm vị trưởng lão rời đi, đám chấp sự, đường chủ còn lại cũng theo sát phía sau.
…
Thanh Vân tông, bên ngoài cửa tông môn.
Toàn bộ Thanh Vân tông, ước chừng hơn một nghìn đệ tử, phần lớn đều là cảnh giới Linh Luân, cảnh giới Linh Phách, có rất ít người tiến được tới cảnh giới Địa Võ.
Giờ phút này, dường như là toàn bộ đệ tử đều tụ tập trước cửa tông môn.
Đã từng nghe qua chuyện người ta đến trước cửa tông môn để quỳ lạy xin theo học, cũng đã từng nghe qua chuyện người ta đến trước cửa nhà để giết người báo thù.
Nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến người ta chạy đến trước cửa tông môn, vừa mở miệng ra đã nói là phải làm tông chủ.
Lúc này, năm vị trưởng lão đã dừng lại, đứng theo thứ tự, nhìn thấy người trước mắt là một người thanh niên với bộ đồ màu trắng.
Trên khuôn mặt của người thanh niên này vẫn còn nét trẻ con, thoạt nhìn có vẻ trên dưới mười bảy, mười tám tuổi.
Vậy mà luôn miệng nói phải làm tông chủ!
Cho dù Thanh Vân tông xuống dốc, cũng không xuống dốc đến mức độ này.
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ là Tần Ninh, đến từ đế quốc Bắc Minh!”