Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Vân Như Sương nói: "Lần này hãy đưa một nửa lợi nhuận của bốn loại đan dược cho Tần công tử, có được không?"  

 

"Đương nhiên nên làm thế".  

 

Vân Khánh nói thẳng.  

 

Thân là đan sư, ông ta biết phương pháp luyện đan có ý nghĩa thế nào đối với một vị đan sư.  

 

Mấy loại phương pháp luyện đan mà Tần Ninh lấy ra, nếu như bán cho nhà họ Vân bọn họ thì chắc chắn sẽ là cái giá trên trời.  

 

Tuy Tần Ninh không hề lấy một chút nào, nhưng nhà họ Vân lại không thể không cho.  

 

Ơn cứu mạng Tần Ninh một lần của đại tiểu thư cũng không đủ để trả hết được.  

 

Hơn nữa tuy nói là cứu, nhưng trên thực tế đều là do Tần Ninh tự tỉnh lại, bọn họ chỉ đưa một ít thuốc bổ cho Tần Ninh bồi bổ thôi, không coi là ơn nghĩa lớn gì.  

 

"Vậy hãy làm thế đi".  

 

Vân Như Sương tiếp tục nói: "Những ngày qua hai vị đại sư đã vất vả rồi".  

 

"Không vất vả không vất vả".  

 

Mục Nguyên đại sư cười ha ha nói: "Mười phương pháp luyện đan này có thể nói đã giúp đỡ rất lớn cho đan thuật của hai người chúng ta, hơn nữa tên khốn Sở Hạc kia phản bội nhà họ Vân chúng ta, mọi người đều đang phải nhịn cơn tức này, bây giờ đều vô cùng hăng hái".  

 

"Ừm...", Tần Ninh cũng không biết rõ về chuyện xảy ra bên trong thành Vân Dương lắm.  

 

Hắn vẫn luôn ở trong Vân phủ đợi Vân Như Sương đưa dược liệu tới.  

 

Mà mấy ngày gần đây, tu vi của Tần Ninh cũng đã từ đế giả sơ kỳ đến đế giả trung kỳ.  

 

Cho dù hắn vẫn luôn áp chế, nhưng không có cách nào cả, không đè ép được.  

 

Thực lực vẫn đang tăng lên! Chuyện này cũng khiến Tần Ninh không biết làm sao.  

 

Mà đêm hôm đó, Tần Ninh đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trên mái nhà.  

 

Đột nhiên trong một góc đình viện, từng huyết quang phóng lên cao.  

 

Một khí tức kinh khủng trong nháy mắt đã biến mất không thấy.  

 

Mà không lâu sau, cửa phòng mở ra, một bóng người chậm rãi đi ra.  

 

Chính là Lý Nhàn Ngư.  

 

Giờ phút này hắn ta mặc một bộ trường sam, eo thắt đai lưng khảm ngọc, đi ra từng bước một, vẻ mặt có chút kích động.  

 

"Sư phụ... Sư phụ?"  

 

"Ta ở chỗ này!"  

 

Tần Ninh đứng dậy trên mái nhà, cúi người nhìn một cái, cười nói: "Như thế nào rồi?"  

Advertisement
';
Advertisement