Lý Nhất Phàm cho dù kiềm chế rất tốt thì lúc này cũng bực bội trong lòng.
Một bước sải ra, sát khí cuồn cuộn, trong tay Lý Nhất Phàm xuất hiện một thanh kiếm dài, một kiếm chém giết mà ra.
“Hóa ra là dùng kiếm!”
Tần Ninh từ tốn cười nói, sải bước lên, lại một đạp xuống.
Kim Sơn Đạp Đỉnh, một chiêu này cho dù bất cứ lúc nào cũng mang uy lực không tầm thường.
Keng…
Lúc này, kiếm dài và một đạp kia va chạm vào nhau sinh ra một tiếng kim loại va vào nhau leng keng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người cảm thấy vô cùng khó tin.
Năm đại trưởng lão thì đưa mắt nhìn nhau.
Họ hiểu rất rõ về cảnh giới và thực lực của Lý Nhất Phàm.
Nhưng hai người đối chiêu xem ra không phân thắng bại.
“Nhóc này cảnh giới Địa Võ tầng 2, linh quyết tu luyện chính là loại luyện thể”.
Liễu Thương Hải lúc này gật đầu nói: “Nhìn như tấn công không mạnh, nhưng thực ra lại phòng ngự mạnh nhất, trái lại có thể tạo ra cơ hội tấn công”.
“Lý Nhất Phàm cảnh giới Địa Võ tầng 5, có lẽ là đã xem nhẹ hắn rồi”.
Mọi người cũng gật đầu.
Liễu Thương Hải nói rất đúng.
Lý Nhất Phàm là cảnh giới Địa Võ tầng 5, cao hơn Tần Ninh 3 tầng, nếu toàn lực đối chiến thì Tần Ninh bại không nghi ngờ gì.
“Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!”, Lý Nhất Phàm thản nhiên nói.
“Cảnh giới Địa Võ tầng 5, chẳng trách có thể chịu được một đạp của ta!”, Tần Ninh lúc này cười nhạt nói: “Nhưng, cũng chỉ 1 đạp thôi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh đã bước lên một lần nữa.
Lý Nhất Phàm lắc lắc đầu, dường như lười nói nhiều với Tần Ninh, tích lực đâm ra một kiếm, lúc này, ánh sáng dần cuồn cuộn.
Sự ngông cuồng của Tần Ninh, quả thật khiến người ta ghét bỏ, nhưng một chiêu giao đấu không thể không nói là hắn có tư cách để ngông cuồng.
Nhưng trước mặt mình, tư cách kiểu này cũng không phải là tư cách gì đáng kể.