“Vậy ông yên tâm, kẻ nào phản kháng ý chí của ta thì giết không tha là được rồi”.
“Láo xược, Thanh Vân tông, nào phải chỗ để ngươi ngông nghênh”, Từ Phàm hừ lạnh nói: “Động một chút là giết không tha, đây là tông môn, chứ không phải là vườn hoa sau nhà ngươi”.
“Năm đó, đây chính là vườn hoa sau nhà ta”, Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Ông không phục đúng không?”
Tần Ninh vừa dứt lời, thì lão Vệ sải bước lên, hơi thở sục sôi áp chế ra, trong chớp mắt, năm đại trưởng lão đều đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Hơi thở của lão Vệ, mạnh hơn họ quá nhiều, thậm chí, họ căn bản không thể dựa vào hơi thở của lão Vệ mà phán đoán thực lực của ông ta.
Ông già này, quá khủng khiếp!
“Lão Vệ, làm gì đấy?”
Tần Ninh lúc này vỗ tay, nói: “Chúng ta lấy lý lẽ thu phục người, không phải để giết người”.
“Ta muốn làm tông chủ Thanh Vân tông chứ không phải là tông chủ của tông môn đã chết”.
“Vâng!”
Lão Vệ chắp tay cung kính lùi bước.
Tần Ninh lại nhìn mấy người.
“Nói đi, rốt cuộc là các ông muốn thế nào mới đồng ý để ta làm tông chủ?”
Lời này vừa nói ra, năm vị trưởng lão đều không biết nên làm thế nào.
Tần Ninh rõ ràng là cắn chặt lấy vị trí tông chủ tông môn không tha.
Mà thực lực của bản thân hắn cũng không tầm thường, ông già đi theo phía sau lại càng khủng khiếp bất phàm.
Nguy cơ kiểu này còn mạnh hơn so với Chúc Long tông.
Sau đó, nhị trưởng lão Hoa Vinh như nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, nhìn bốn vị trưởng lão còn lại, nhỏ giọng thầm thì.
Năm vị trưởng lão như nghĩ tới điều gì đều gật đầu.
“Được!”
Hoa Vinh nhìn hướng Tần Ninh, nói: “Nếu ngươi thật sự muốn làm tông chủ của Thanh Vân tông ta cũng không phải là không được”.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!