Tần Ninh này, rốt cuộc có ý gì?
“Được!”
Từ Phàm lúc này gật đầu.
Nếu đã nói ra mà giờ lươn lẹo thì quá mất thể diện.
“Nói trước thế này!”, Từ Phàm lên tiếng: “Nếu ngươi mở ra được, thì Thanh Vân tông chúng ta sẽ tuân thủ lời hứa, bằng lòng để ngươi làm tông chủ của Thanh Vân tông”.
“Nhưng nếu không thể gọi tỉnh rùa thần, cũng hy vong các hạ đừng làm loạn ở Thanh Vân tông ta, hai bên chúng ta tuyệt đối không thể hợp tác!”
Tần Ninh nhìn mấy người, đáp: “Được!”
Một đoàn người lúc này rời đi.
Rất nhiều đệ tử bị xua ra, năm đại trưởng lão mang theo năm đại đệ tử và mấy người Tần Ninh đi về phía đỉnh Huyền Trần.
Đỉnh Huyền Trần luôn là thánh địa của Thanh Vân tông.
Mặc dù nói Thanh Vân tông liên tục xuống dốc, nhưng truyền thừa đến nay, dù gì cũng là tông môn một phương, chút chấp niệm giữ vững thì vẫn có.
Đi xuyên qua dãy núi Thanh Vân tông, Tần Ninh hít sâu mấy lần.
Kiếm Tiểu Minh vẫn lẩm bẩm liên tục, nói không ngừng, một mực oán trách.
Lão Vệ nhìn quanh, ánh mắt cũng có chút biến đổi.
Tần Ninh nhìn bốn phía, lạnh nhạt nói: “Thanh Vân tông, tọa lạc trong dãy núi Thanh Vân, chín mươi chín dãy núi lớn, hơn ngàn dãy núi nhỏ, bố trí bao nhiêu là tòa nhà và ngọn núi để không như vậy đúng là lãng phí”.
Năm trưởng lão nghe vậy cũng không biết tiếp lời thế nào.
Thanh Vân tông năm đó cũng có thời khắc huy hoàng.
Khi đó, Cửu U Đại Đế biến mất, tôn giả Thanh Vân không thấy đâu, nhưng hơn mười vị đệ tử của tôn giả Thanh Vân tụ tập cùng một chỗ, tiếp tục phát triển Thanh Vân.
Thanh Vân tông lúc ấy có thể nói là đạt thời điểm cực thịnh, trong vùng đất Cửu U này tuy không bằng bốn tông môn lớn nhưng cũng là tông môn hạng một vững chắc.
Nhưng cực thịnh tất suy, khi uy danh của tôn giả Thanh Vân dần dần tiêu tán đi, Thanh Vân tông cũng bị người ta nhòm ngó, dần dần xảy ra vấn đề, suy sụp đến ngày nay.