Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nhưng câu tiếp theo của Tần Ninh lại khiến mọi người choáng váng: “Tất cả mọi người, ngồi xuống, xem kịch!”  

 

 

 

Ngồi xuống? Xem kịch?  

 

Lúc này, tất cả mọi người đều choáng váng.  

 

Đây là trò gì?  

 

Họ vốn cho rằng, Tần Ninh sẽ hạ lệnh chuẩn bị thề chết mà huyết chiến, mà họ cũng đã làm tốt chuẩn bị không đổ máu thì không ngừng.  

 

Nhưng Tần Ninh lại bảo họ ngồi xuống, xem kịch?  

 

Đùa gì vậy?  

 

“Tông chủ…”  

 

Lý Dương Chiêu kéo tay áo Tần Ninh, thấp giọng nói: “Chúc Tuyết Ưng chính là cảnh giới Thiên Nguyên tam nguyên, tương đương với cảnh giới của lão hủ. Nhưng nếu thật sự chiến đấu thì lão hủ cũng không phải đối thủ”.  

 

“Hơn nữa, ở trong Chúc Long tông, võ giả cảnh giới Thiên Nguyên có tới 10 người, trong Thanh Vân tông ta chỉ có 5 người?”  

 

“Thì thế nào?”, Tần Ninh nhìn Lý Dương Chiêu.  

 

Thì thế nào?  

 

Lý Dương Chiêu hoàn toàn cạn lời.  

 

Cái gì mà thì thế nào? Câu nói này phải là ông ta hỏi Tần Ninh mới đúng chứ?  

 

Chết đến nơi rồi mà bảo họ ngồi xuống xem kịch? Xem kịch của ai? Xem kịch mình bị giết à?  

 

“Tông chủ…”  

 

“Được rồi, đại trưởng lão, nghe lời ta, ngồi xuống”.  

 

Tần Ninh lại nói: “Ta là tông chủ, bây giờ đến lời nói của tông chủ cũng không nghe sao?”  

 

Lời này vừa nói ra, đại trưởng lão không biết làm sao.  

 

“Thuộc hạ không dám!”  

 

Đại trưởng lão khoanh chân mà ngồi.  

 

“Thế nào, các ngươi không nghe lời nói của tông chủ sao?”  

 

Tần Ninh nhìn xuống đám đệ tử bên dưới, lại nói.  

 

Từng đệ tử, thấy các đại trưởng lão ngồi xuống thì tuy không hiểu ra sao nhưng cũng lần lượt ngồi xuống.  

 

Cảnh tượng này giống như đại năng Nho gia giảng đạo,

 

Advertisement
';
Advertisement