Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Mấy người còn lại nhanh chóng dẫn theo Huyết Vân Sênh rời đi.  

 

Người thanh niên dẫn đầu nói: “Gần đây, Huyết Hiên sư huynh đang thử đột phá cảnh giới Chân Ngã, tiến vào cảnh giới Vong Ngã”.  

 

Nhanh như vậy! Trong lòng Huyết Vân Sênh đầy kinh hãi.  

 

Huyết Hiên mới bước vào cảnh giới Chân Ngã được bao nhiêu năm?  

 

Hình như là không đến mười năm?  

 

Ở trong học viện Thánh Hoàng này hơn mười năm, đã có thể bước vào cảnh giới Vong Ngã sao?  

 

Người thanh niên dẫn đầu kia lại nói: “Việc này ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ phải không?”  

 

“Ngươi đừng cho rằng những người chúng ta được đưa vào trong học viện Thánh Hoàng là để tranh cái này tranh cái kia, mà ở trong này, chúng ta phải dựa vào bản thân, cố gắng tu hành, áp lực cũng rất lớn, nhưng áp lực càng lớn thì chúng ta lại tiến bộ càng nhanh”.  

 

“Những khó khăn trắc trở trong đó, cũng không ít…”, Huyết Vân Sênh gật gật đầu.  

 

“Đi, ta dẫn ngươi đi ăn một bữa thật ngon”.  

 

Thanh niên cười nói: “Học viện Thánh Hoàng, chính là một nơi vô cùng thần kỳ…”, nói xong, mấy người cùng nhau rời đi.  

 

Cùng lúc đó, tại khu vực cư trú của ngoại viện, ở một đình viện dành cho đệ tử cư trú khác, Tây Hoa Nguyệt mặc một chiếc váy dài, làm tôn lên dáng người yểu điệu đang đứng bên ngoài viện.  

 

“Ở đây sao?”  

 

Tây Hoa Nguyệt nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mắt rồi giơ chân lên đạp một phát, nàng ta mở miệng nói: “Tây Hoa Bân, mau ra đây!”  

 

Nhìn thấy dáng vẻ mạnh bạo như thế của Tây Hoa Nguyệt, mấy người bên cạnh chỉ có thể im lặng cười khổ.  

 

“Tây Hoa Bân!”  

 

Tây Hoa Nguyệt lại đá thêm một phát nữa, nói lớn: “Nhanh ra đây cho ta”.  

 

Động tĩnh này cũng khiến cho không ít người đang đi trên đường chú ý tới.  

 

Mấy vị đệ tử ngoại viện thậm chí còn khe khẽ nói nhỏ với nhau, vẻ mặt kinh ngạc.  

 

Là ai to gan như vậy, dám đá cửa viện của Tây Hoa Bân?  

 

Muốn chết hay sao?  

 

Két một tiếng, cửa viện mở ra, một người thanh niên mặc áo xanh lam, đầu đội ngọc quan, chân đi giày xanh, cùng với một đôi mắt phượng quyến rũ xuất hiện.  

 

Lúc này, người thanh niên đứng ở cửa viện, nhìn thấy Tây Hoa Nguyệt ở phía trước, hắn ta không nhịn được nỗi khổ nói: “Nguyệt Nhi, tại sao muội vẫn là cái dáng vẻ này?”  

 

Tây Hoa Nguyệt không chút khách khí nói: “Muội muội của huynh đến đây, huynh cũng không tiếp đón, còn trốn ở trong phòng, huynh đang muốn lật trời sao?  

 

Khi trở về ta sẽ tố cáo với cha nương, không tha cho huynh!”  

 

Tây Hoa Bân nghe được lời này thì cười nói: “Ngoại viện của học viện Thánh Hoàng có một nơi ăn uống, tên là Bách Vị Đường, đồ ăn ở nơi đó, ngay cả Tây Hoa Thiên Cung chúng ta cũng không thể nào sánh bằng được, thậm chí cả Tây Hoa Thiên này cũng không tìm được tửu lâu nào có đồ ăn ngon hơn Bách Vị Đường!”  

 

Tây Hoa Nguyệt lập tức nói: “Mau dẫn ta đi, mau dẫn ta đi”.  

 

“Vậy muội còn muốn về tố cáo không?”  

“Đương nhiên là không tố cáo nữa, nhận được lợi ích nên đành cho qua thôi!”  

 

Tây Hoa Nguyệt vô cùng thân thiết mà khoác lấy cánh tay Tây Hoa Bân, nàng ta cười nói: “Ca, huynh cũng thật lợi hại, mới tiến vào học viện Thánh Hoàng vài năm, không những có thể tiến vào tầng chín, mà còn lên được vị trí thứ ba trong bảng ngoại viện”.  

 

Tây Hoa Bân nghe được lời này thì mỉm cười bất đắc dĩ: “Ca của muội vẫn đang còn kém cỏi lắm, so với hai người Liễu Huyền Thiên, Vạn Hoa Quân thì… chênh lệch quá lớn!”  

Advertisement
';
Advertisement