Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Ầm... Giờ phút này, Tần Ninh đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, mặc cho đao gió kia lao tới trước mặt mình.  

 

Tuy nhiên, dù tiếng nổ vang trời đã truyền đến nhưng Tần Ninh vẫn đứng yên tại chỗ một cách ngạo nghễ như cũ.  

 

Hoa Thu Vân, Hoa Thu Phượng cùng với sáu trưởng lão đều ngỡ ngàng, trợn mắt há hốc mồm.  

 

Chuyện gì thế này! Đáng lý ra, cho dù Tần Ninh có cảnh giới Vô Ngã tầng một đi chăng nữa thì về cơ bản cũng không thể nào ngăn cản được một kích này của Hoa Thu Vân chứ.  

 

Mà cho dù Tần Ninh có đánh trả được, chống đỡ được một kích này của Hoa Thu Vân thì người ta còn dễ chấp nhận hơn là hắn đứng đó, để mặc Hoa Thu Vân công kích tùy ý như lúc này.  

 

Giờ đây, ánh mắt của Hoa Thu Vân cũng hiện lên vẻ khó tin, ông ta nhìn về phía Tần Ninh.  

 

"Cảnh giới Vô Ngã tầng bảy cũng chỉ có thế".  

 

Hoa Thu Vân nghe ra được sự khinh thường, miệt thị mà Tần Ninh dành cho mình trong giọng điệu và vẻ mặt của hắn.  

 

Tên này quá không để ai vào mắt!  

 

 

 

Lúc này, Tần Ninh phủi quần rồi nhìn về phía Hoa Thu Vân, lên tiếng lần nữa: "Ngươi thử thêm lần nữa xem nào".  

 

Hoa Thu Vân nổi cơn thịnh nộ.  

 

Ông ta nắm chặt tay lại và ngưng tụ đao gió, cơn lốc rít gào bùng lên mạnh mẽ, hóa thành đao gió trăm trượng chém thẳng lên Tần Ninh.  

 

"Đi chết đi!"  

 

Một tiếng gầm, sát khí bùng nổ.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh lại đứng ở đó nhìn Hoa Thu Vân giơ đao gió đánh tới.  

 

"Bảo ngươi đánh thì ngươi đánh thật à?"  

 

Vừa dứt lời, hắn tiến lên một bước, nguyên lực trong cơ thể ồ ạt tuôn ra.  

 

"Thực Nhật Nguyên Thủy Thể Thuật!"  

 

"Nguyên Thủy Long Phượng Thể!"  

 

Trong lòng thầm quát một tiếng, lượng nguyên lực bàng bạc trong người chảy ra cuồn cuộn như nước biển, hóa thành từng luồng sức mạnh huyền diệu hội tụ ở bên ngoài cơ thể Tần Ninh.  

 

Trong lúc nhất thời, hai bên trái phải Tần Ninh có long ảnh và phượng ảnh gắn kết nhau tụ tập.  

 

Toàn bộ thân hình rồng và phượng đều được biến thành từ nguyên lực nhưng lại thật sự có hồn phách của bản thân, cứ như thể là vật sống chứ không phải huyễn thể do Tần Ninh ngưng tụ ra vậy.  

 

Long trảo lộ ra, chộp về phía Hoa Thu Vân.  

 

Tiếng phập vang lên ngay sau đó.  

 

"A...", một tiếng gào đầy thống thiết nối tiếp vang lên.  

Advertisement
';
Advertisement