Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh phá lên cười, bàn tay đang cầm kiếm chậm rãi đảo kiến Khảm Nguyên qua, tiếng thét xé trời như heo bị cắt tiết truyền ra từ trong miệng Hoa Vô Song - một trong ba kỳ tài cái thế của Tây Hoa Thiên.  

 

"Ta đã cho nhà họ Hoa các ngươi cơ hội, nhưng các ngươi không biết quý trọng thì đành vậy thôi".  

 

Chuyện đã đến nước này, Tần Ninh cũng không muốn nói gì nữa.  

 

Sau đó, kiếm Khảm Nguyên lóe lên vô số đạo kiếm khí, toàn bộ kiếm khí rót vào trong cơ thể Hoa Vô Song. Phút chốc, hắn ta kêu lên đầy thống thiết, mặt cắt không còn một giọt máu.  

 

Từng đạo kiếm khí đang phá hủy tất cả kinh mạch trên tay chân hắn ta và nuốt chửng từng luồng nguyên lực trong cơ thể hắn ta.  

 

"Vô Song...", Hoa Thu Phượng phẫn nộ chửi bới: "Tần Ninh, tên khốn kiếp nhà ngươi, có gì cứ đổ lên người ta đây!"  

 

"Được thôi!"  

 

Tần Ninh nắm chặt tay lại, kìm kẹp cổ Hoa Thu Phượng, một chân giẫm lên người Hoa Vô Song.  

 

Đông đảo cường giả cảnh giới Vô Ngã của nhà họ Hoa đều tỏ ra bàng hoàng đứng cách đó hơn trăm trượng, không một ai dám tới gần.  

 

Tần Ninh vừa ra tay đã cho thấy thực lực của hắn, đó không phải thứ sức mạnh mà cấp bậc của ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã có thể sánh bằng.  

 

Khoảng cách quá lớn!   

 

"Dừng tay!"  

 

Đúng lúc đó, một tiếng kêu như âm thanh nổ vang giữa đất trời cất lên.  

 

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn thấy một bóng người xuất hiện. Ông ta đứng giữa trời, chắp hai tay với nhau. Sau khi đáp xuống, ông ta tiến lại gần mấy người ở đằng trước.  

 

Kẻ nọ đi từng bước một, khi còn cách Tần Ninh mười thước thì ngừng lại.  

 

"Xưng tên đi!"  

 

Tần Ninh lạnh lùng yêu cầu.  

 

"Ta chính là Hoa Thiên Tuyệt".  

 

Nghe vậy, Tần Ninh mỉm cười: "Tộc trưởng nhà họ Hoa à... Không phải ngươi giỏi giả vờ làm cao thủ, giả vờ làm cường giả lắm sao? Ngươi bảo Hoa Thiên Dạ của ngươi tới, bảo Hoa Độc Nhất tới, bảo Hoa Thiên Phong tới, còn mình thì trốn chui trốn nhủi mà?  

 

Sao giờ lại ló mặt ra rồi?”  

 

Giọng điệu Tần Ninh vừa lạnh lẽo vừa khinh thường.  

 

 

Lúc này, Hoa Thiên Tuyệt hơi nắm hai tay đang đặt ở sau lưng lại, thế nhưng lúc nhìn về phía Tần Ninh thì vẻ mặt vẫn thản nhiên như cũ. Ông ta cười cười: "Chỉ là ta đã đánh giá thấp ngươi rồi..." "Giờ mới biết sợ à?"  

 

Tần Ninh nhìn Hoa Thiên Tuyệt, giễu cợt: "Lúc ta cho các ngươi cơ hội, ngươi đang ở đâu?  

 

Đang bàn bạc nên giết ta thế nào sao?"  

 

Advertisement
';
Advertisement