Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Tần Ninh, chàng đừng dọa ta...", tuy bình thường mấy người đệ tử không được bình thường cho lắm, nhưng gặp phải chuyện lớn gì đó thì vẫn rất đáng tin.  

 

Giờ phút này, Tần Ninh nằm ở trong đầm nước, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, nhíu chặt mày lại.  

 

Trong đầu hắn hoàn toàn hỗn độn, hắn thấy được từng bóng người.  

 

Ở đại lục Vạn Thiên, ở Hạ Tam Thiên, hắn đều là cô nhi, đã trải qua bốn đời.  

 

Tới đời thứ năm, hắn không còn là cô nhi nữa mà có cha mẹ, vợ chồng hai người Linh Thư và Lý Thanh Huyên là cha mẹ đời thứ năm của hắn, nhà họ Linh là nhà của hắn ở đời thứ năm.  

 

Tới đời thứ sáu, hắn ra đời ở nhà họ Hứa... Đến đời thứ bảy, hắn cũng có cha mẹ.  

 

Đời thứ tám cũng như vậy.  

 

Từng bóng người quen thuộc kia xuất hiện ở trong đầu Tần Ninh.  

 

Đời thứ tám.  

 

Khi hắn mở hai mắt ra nhìn thế giới xa lạ này, chỉ thấy được một người đàn ông với khuôn mặt chất phác, vẻ mặt vô cùng kích động mừng rỡ, không ngừng run rẩy cầm lấy hai tay nhỏ của hắn vẫn còn là trẻ sơ sinh.  

 

"Nhân Nhân, Nhân Nhân, là con trai, là con trai, ha ha ha ha...", người đàn ông hưng phấn hô lớn: "Từ hôm nay trở đi, Lâm Uyên ta cũng có con trai rồi!"  

 

"Ngũ công tử, mau để thiếu phu nhân nhìn một chút...", một giọng nói vang lên bên cạnh.  

 

"Đúng đúng đúng".  

 

Người đàn ông vội vàng ôm cơ thể nhỏ yếu của hắn đặt xuống bên mép giường.  

 

Một bàn tay nuột nà chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn.  

 

Một khuôn mặt xinh đẹp có vẻ hơi mệt nhọc, ánh mắt mang theo mấy phần vui vẻ yên tâm nhìn về phía hắn.  

 

"Thật tốt...", cô gái chậm rãi nói: "Lâm Uyên, đặt một cái tên cho con trai chúng ta đi!"  

 

Nghe thấy vậy, Lâm Uyên liền nói ngay: "Gọi là Lâm Phách đi, phách khí vô song,", người phụ nữ xinh đẹp trừng mắt nhìn phu quân mình, mở miệng nói: "Không được, ta thích chữ thần, gọi là Lâm Thần đi".  

 

"Hì hì, nghe nàng, Nhân Nhân".  

 

Người đàn ông nhéo khuôn mặt nhỏ bé của hắn, cười nói: "Con trai ngoan, sau này con sẽ tên là Lâm Thần, chính là con trai của Lâm Uyên ta!"  

 

Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa.  

 

Lâm Thần nhỏ bé dần dần lớn lên, tuy đã sáu bảy tuổi nhưng nhìn vẫn gầy teo yếu yếu, cả người không có một chút thịt nào cả.  

"Phu nhân à, con trai ta sao lại không cường tráng giống như ta?"  

 

Nghe thấy vậy, Sở Vân Nhân cáu giận nói: "Vậy thì làm sao?  

 

Thô kệch giống như chàng ấy hả?  

Advertisement
';
Advertisement