Tần Ninh mắng: “Cả ngày lông bông không đứng đắn, vừa mới đạt cảnh giới Địa Võ mà thôi, ta thấy ngươi có vẻ ngứa da ngứa thịt đấy, ra đây, ta thử kiếm thuật của ngươi”.
“Ặc, lần sau, lần sau đi mà!”
Kiếm Tiểu Minh sợ.
Cậu ta được lão tổ truyền lại cho kiếm thuật, mỗi ngày đều lĩnh ngộ, kiếm thuật ngày một nâng cao.
Nhưng những ngày này, hôm nào Tần Ninh cũng đem cậu ta ra luyện kiếm, lần nào cũng đạp vỡ lòng tự tôn của cậu ta.
Quan trọng nhất là, hai người không so thực lực, chỉ bì kiếm thuật. Lần nào cậu ta cũng đỡ không nổi ba chiêu, mà quan trọng nhất nhất nữa là, Tần Ninh lại dùng... kiếm gỗ, mà cậu ta thì dùng kiếm Âm Càn.
Quá đả kích mà!
“Hai người cũng đừng lo vội”.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Văn Hiên là đồ nhi của ta, sau này thê tử của ngươi chắc chắn phải là tiên tử trong vạn giới các trời, chứ loại tục tằng son phấn bình thường thì không xứng”.
“Còn ngươi...”
Tần Ninh nhìn sang Kiếm Tiểu Minh, cười nói: “Sau này ở bên cạnh ta, làm chân chạy vặt bầu bạn với ta, cả đời độc thân!”
“Ấy đừng mà, ca, ối chao, ca, nghe ta nói đã mà!”
Kiếm Tiểu Minh tức thì vội vã nói: “Ta mà độc thân cả đời thì chẳng phải sẽ làm huynh mất mặt hay sao? Hơn nữa tay kiếm số một Cửu U mà lại là cẩu độc thân, nói ra cũng chẳng làm sao cả, ta không có yêu cầu cao đâu mà, ca...”
Nhìn Kiếm Tiểu Minh liến thoắng không ngừng, Thẩm Văn Hiên chỉ cười khổ. Nếu là kẻ khác mà càu nhàu bên tai như thế, e là sư tôn đã tát cho chết rồi.
Có lẽ lúc đầu Tần Hâm Hâm cũng là như vậy với Tần Ninh, giờ để Kiếm Tiểu Minh ở bên cạnh, sư tôn của mình đúng là vẫn có chút hoài niệm mà!
Tần Ninh nhìn ra được bộ dáng của Tần Hâm Hâm từ Kiếm Tiểu Minh, đây là một lí do, quan trọng nhất vẫn là Kiếm Tiểu Minh là con cháu của đồ tôn của hắn. Hắn thấy hổ thẹn với Kiếm Âm Sơn, nên muốn bù đắp cho Kiếm Tiểu Minh vào đời này.
Kiếm Tiểu Minh muốn trở thành tay kiếm số một Cửu U thì cứ để cho cậu ta làm là được.
Chuẩn bị thỏa đáng xong, hôm đó, bên ngoài Thanh Vân tông, nhóm Lý Dương Chiêu tiễn Tần Ninh đi.