Sở Vân Nhân kéo Tần Ninh lên, nhẹ nhàng nắm chặt tay con mình, nói: "Ngày đó ta bị ba Phật Đà ném vào bên trong A Tị Địa Ngục, gặp không ít quỷ linh quỷ mị quỷ binh, lúc ấy ta đã không còn sức lực để chống đỡ, nhưng đám quỷ linh quỷ mị quỷ binh kia cũng không giết ta, mà bắt lấy ta đưa vào trong địa bàn của quỷ tướng Ngô Huyên".
"Quỷ tướng Ngô Huyên bẩm báo cho Dương huynh đệ, chính là vị Dương Đỉnh Vân này".
Lúc này, Dương Đỉnh Vân chắp tay.
"Dương huynh đệ vốn muốn giết ta, chỉ là sau khi biết được ta là mẫu thân của Thần nhi, lại cẩn thận hỏi thăm ta không ít chuyện, cuối cùng đối xử với ta rất chu đáo, còn giữ ta lại đây chậm rãi dưỡng thương".
Lâm Uyên nghe thấy lời này thì vội vàng nhìn về phía quỷ vương Dương Đỉnh Vân, chắp tay nói: "Cảm ơn Dương huynh đệ".
Lúc này Dương Đỉnh Vân lại kinh ngạc nhìn Tần Ninh.
"Ngươi... Ngươi thật sự là Lâm Thần đại nhân chuyển thế?"
Tần Ninh cười nói: "Cha mẹ ta đều ở nơi này, còn có thể nhận sai sao?"
"Dương Đỉnh Vân, năm đó Vân Phạm Thể Quyết mà ngươi tu hành là ta truyền cho ngươi, giúp ngươi đột phá Biến Cảnh, hơn nữa ta còn giao cho ngươi một bí thuật, để... điều khiển hồn linh, hồn thuật tấn công, phối hợp với Vân Phạm Thể Quyết và đan dược đột phá Biến Cảnh mà ta chuẩn bị cho ngươi lúc ấy...", nghe Tần Ninh nói vậy, Dương Đỉnh Vân lại run rẩy nói: "Đủ rồi đủ rồi, ngươi... ngươi...", Dương Đỉnh Vân đột nhiên có chút kích động không biết nên nói cái gì.
"Đi vào rồi nói chuyện đi".
"Được được được".
Lúc này, mấy người lần lượt tiến vào bên trong dãy núi.
Bên trong dãy núi có một sơn cốc, xây dựng vài căn nhà gỗ.
Bên ngoài nhà gỗ có một đình nghỉ mát, lúc này, Dương Đỉnh Vân, Ngô Huyên cùng với Lâm Uyên, Sở Vân Nhân, Tần Ninh lần lượt ngồi xuống trong lương đình.
Dương Đỉnh Vân mở miệng nói: "Đám quỷ quái sinh linh như chúng ta bình thường thích tạo ra một cái động râm mát thoải mái ở trong núi chứ không xây dựng phòng ốc, mấy căn nhà này cũng là sau khi Sở phu nhân đến mới tạo ra".
Sở Vân Nhân lại nói: "Dương huynh đệ khách khí".
"Haiz, cũng không dám xưng huynh đệ".
Dương Đỉnh Vân liền nói ngay: "Năm đó Lâm Thần đại nhân có ơn chỉ bảo với ta, suốt đời khó quên, ta vốn nghĩ lúc còn sống không có cách nào báo đáp Lâm Thần đại nhân là việc đáng tiếc cả đời ta, không nghĩ tới đến khi chết rồi lại có thể báo đáp Lâm Thần đại nhân một lần".
Không khó để nhìn ra Dương Đỉnh Vân rất tôn sùng Tần Ninh.
Lúc này Sở Vân Nhân chỉ nắm lấy một bàn tay của con trai mình, cứ như sợ mình buông tay ra, con trai sẽ chạy mất.
"Lâm đại nhân!"
Dương Đỉnh Vân nhìn Tần Ninh, chắp tay nói: "Thật ra trước đó, Sở phu nhân ở chỗ này, ta cũng không nói thật".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!