Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Tần Ninh cười bảo: “Ta cũng muốn xem thử tên quỷ hoàng đến từ A Tị Địa Ngục này là nhân vật tầm cỡ như thế nào!”  

 

Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện với nhau, Liễu Bách và Lý Thiện Viễn đang đi phía trước bỗng dừng lại.  

 

Hai người dừng chân trước một cái sơn cốc lớn, bọn họ đứng ở nơi đó, bóng lưng cao ngất.  

 

Bỗng nhiên, Dương Đỉnh Vân kinh hoảng.  

 

Chẳng lẽ hai người này đã được vị quỷ hoàng kia chấp nhận, thu vào dưới trướng của vị ấy, trở thành tâm phúc của quỷ hoàng rồi sao?  

 

Vào giờ phút này, phía trước sơn cốc, thân hình của Lý Thiện Viễn và Lý Bách run rẩy liên tục, muốn di chuyển nhưng lại phát hiện ra rằng bọn họ không thể chuyển động.  

 

Ngay lúc bọn họ vừa tới đây, bọn họ đã cảm thấy rằng cơ thể của mình không thể cử động.  

 

Lực lượng khủng bố đang chèn ép bọn họ, dường như muốn nuốt trọn bọn họ, khiến bọn họ chết không có chỗ chôn thây.  

 

Sao lại như vậy?  

 

Lý Thiện Viễn mắng: “Liễu Bách, ta sắp bị ngươi hại chết rồi!”  

 

Liễu Bách cũng tỏ ra khó chịu: “Bớt trút giận lên đầu ta đi, năm đó ngươi bị Lâm Thần giết chết, vô cùng oán hận hắn, bây giờ lại quay sang trách móc ta là sao?”  

 

Hai người đang lời qua tiếng lại với nhau thì bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt bọn họ.  

 

“Ồn ào thật sự, lão già này đau đầu chết đi được”.  

 

Giọng nói vừa dứt, một người mặt áo trắng đã xuất hiện trước mắt bọn họ, ông ta nhìn qua trái rồi lại nhìn qua phải, rồi nói: “Hai thằng nhóc quỷ vương này chạy tới chỗ của ta làm gì? Không biết là không được bước chân vào Lãnh Tiên Cốc sao?”  

 

Người mặc đồ trắng kia quát lên, vẻ mặt đầy hung dữ.  

 

Liễu Bách như muốn nghẹt thở.  

 

Người này… nhất định là quỷ hoàng! Cho dù ông ta có thực lực lục biến nhưng khi đối mặt với quỷ hoàng có thực lực vượt xa lục biến, ông ta cũng không có sức chống trả.  

 

“Nói đi!”  

 

Lão giả áo trắng lại hỏi tiếp.  

 

Liễu Bách vội vã trả lời: “Bọn ta không cố ý quấy rầy quỷ hoàng đại nhân, nhưng mà bọn ta bị người khác đuổi giết, mới bất đắc dĩ phải trốn chạy đến nơi ở của quỷ hoàng đại nhân”.  

 

“Ồ? Là vậy sao?”  

Lão giả lại nhìn Liễu Bách và Lý Thiện Viễn.  

 

“Người mà ngươi nói chính là hai người kia sao?”  

 

Bàn tay của lão giả nắm lại.  

Advertisement
';
Advertisement