Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Bây giờ ông ta đã chết rồi, thân thành quỷ vương, nhìn thấy hai vị quỷ hoàng này, ông ta cũng cần phải khách khí một chút.  

 

“Vãn bối là Dương Đỉnh Vân, tộc trưởng nhà họ Dương ở Thương Vân Thiên”.  

 

Dương Đỉnh Vân vội nói: “Khi còn sống…”  

 

Đạo Vô Hữu cau mày, ông ấy nói: “Thương Vân Thiên còn có nhà họ Dương nữa hả? Sao ta lại không biết!”  

 

“Vâng…”, Dương Đỉnh Vân cảm thấy xấu hổ.  

 

Không phải là do nhà họ Dương không có danh tiếng ở Thương Vân Thiên, nhưng mà địa vị của bọn họ và hai đại thế lực như Thái Nhất Môn và Thượng Môn Đạo chênh lệch quá lớn.  

 

Lúc này, Tần Ninh ngẩng đầu nhìn hai vị lão giả, hắn nói: “Vì sao, vì sao mà Thái Nhất sư phụ và Vô Hữu sư phụ chết…”  

 

Đạo Vô Hữu liền nói ngay: “Thằng oắt con này, ngươi khóc cái gì? Lão già này còn chưa nhận ngươi là Lâm Thần đâu”.  

 

Đạo Vô Hứu quát hỏi Liễu Bách và Lý Thiện Viễn: “Nói rõ ràng cho lão phu nghe!”  

 

Nói xong, Đạo Vô Hữu lại bổ sung thêm: “Khoan đã, tách nhau ra hỏi, nếu như dám nói dối, lão phu liền làm thịt các ngươi”.  

 

Nói xong, Đạo Vô Hữu mang theo hai người bọn họ, biến mất dạng.  

 

Vào giờ phút này, Tiên Thái Nhất nhìn Tần Ninh, chậm rãi nói: “Ngươi… sao lại biến thành…”, Tần Ninh đáp lại: “Năm đó, sau khi đệ tử trở thành Thông Thiên Đại Đế thì lập tức chuyển thế, cho tới hôm nay, mới vừa quay trở về thì cha mẹ con đã bị người của Vô Tướng Tự sát hại, con vì cứu bọn họ nên mới tiến vào A Tị Địa Ngục…”  

 

Một lúc lâu sau, Tần Ninh mới kể hết những gì mình đã trải qua, hắn nói với Tiên Thái Nhất: “Con thật sự là Lâm Thần”.  

 

Dương Đỉnh Vân đứng bên cạnh cũng gật đầu bảo đảm.  

 

Tiên Thái Nhất cười hiền từ: “Ta biết, ta biết mà…”, vào giờ phút này, Tần Ninh cảm thấy sống mũi hơi cay, hắn quỳ gối xuống, di chuyển về phía trước, ôm lấy chân Tiên Thái Nhất, trên mặt khó giấu nổi bi thương.  

 

“Vì sao hai người lại chết chứ…”, Tần Ninh khó lòng chấp nhận được chuyện này.  

 

Nghe nói mẫu thân bị giết khiến hắn bi thương quá độ, khó thể chịu đựng nổi.  

 

Nhưng mà khi nhìn thấy cha mẹ vẫn còn sống, trong lòng hắn vui sướng ngàn lần.  

 

Nhưng lần này không phải là nghe nói, mà là tận mắt chứng kiến.  

 

Tiên Thái Nhất! Đạo Vô Hữu! Bọn họ đã chết thật rồi.  

 

Hắn khó có thể quên được năm đó, ở gia tộc họ Lâm, suốt ngày, cha mẹ ra ngoài bán mạng vì gia tộc, hắn ở trong tộc bị người khác cười nhạo, bị người khác khinh bỉ, vì oán hận và không cam lòng, hắn rời khỏi Lâm tộc, đi du lịch khắp Trung Tam Thiên, nuôi ý tưởng sẽ tìm được con đường cho riêng mình.  

 

Trong hoàn cảnh ấy, hắn gặp được Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu.  

 

Đó là lúc chạng vạng tối, hắn ở trên một ngọn núi, chém giết ma để rèn luyện bản thân, kết quả là đụng phải một đám cướp liều mạng.  

 

Hắn đã mệt tới cùng cực, không còn sức chống trả, chỉ có thể bỏ chạy.  

 

Kết quả là hắn vẫn rơi vào miệng cọp, vốn tưởng rằng hắn sẽ phải chết chắc nhưng ngay vào lúc đó, hắn lại gặp được hai người bọn họ.  

Cảnh tượng khi ấy, suốt đời này hắn khó mà quên được.  

 

Tiên Thái Nhất và Đạo Vô Hữu, mặc hai bộ trường bào trắng và đen ngồi dưới cây cổ thụ đánh cờ, thấy hắn xuất hiện, hai người vẫn không hề để ý đến, mãi cho đến khi đám người đuổi giết hắn chạy tới, bọn họ mới tiện tay giết những kẻ đó để cứu hắn.  

 

Khi đó, thiên phú của hắn rất tệ, thực lực cũng vậy, chỉ vừa mới bước vào cảnh giới Chân Ngã, gặp được hai vị lão giả như là thấy thần tiên trên trời.  

Advertisement
';
Advertisement