Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Khuôn mặt tròn như quả trứng, từng giọt nước chảy tí tách trên đó, làn da mịn màng nõn nà, cơ thể cao ngất thẳng tắp, không một mảnh vải che thân, cứ đứng lơ lửng trên mặt nước như vậy.  

 

Thân thể vô cùng xinh đẹp, da thịt cả người cũng giống như gò má vậy, đều trắng như tuyết, hai cánh tay thon dài dang ra, cứ đứng ở trên mặt nước như thế, sau đó mới chậm rãi mở đôi mắt kia ra.  

 

Cô ta chậm rãi nhìn về phía Tần Ninh, đầu tiên là mờ mịt, sau là kinh ngạc, cho đến cuối cùng chính là hoảng hốt, không tưởng tượng nổi, thậm chí là sợ hãi.  

 

"A...", một giây sau, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên khắp nơi.  

 

Cô gái lập tức đưa hai tay che trước ngực mình.  

 

Tần Ninh lại lạnh nhạt nói: "Che mặt thì tốt hơn".  

 

Cô gái nghe thấy vậy thì lập tức đưa hai tay che mặt, nhưng phát hiện ra Tần Ninh vẫn nhìn mình chằm chằm thì lại che trước người, sau đó lại bụm mặt, vô cùng chật vật, không còn chút khí chất tiên tử xuất trần lúc trước nữa.  

 

"Cho ngươi".  

 

Tần Ninh vung tay lên, quần áo trên bờ đầm nước rơi xuống trước người cô gái.  

 

Người phụ nữ kia vội vàng cầm quần áo lên che cơ thể mình.  

 

"Tiểu thư, sao vậy?"  

 

Bên ngoài sơn cốc, từng bóng người với khí thế hung hăng đột nhiên vọt vào, nhìn kỹ lại sẽ thấy mỗi một người đều là võ giả cảnh giới Vô Ngã, ai nấy đều nhìn chằm chằm xung quanh.  

 

Lúc những người đó thấy Tần Ninh thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nắm chặt đao kiếm tới gần Tần Ninh, bao vây xung quanh hắn.  

 

Mà lúc này, bóng người cô gái kia đã biến mất sau đám cây cối trong sơn cốc.  

 

Qua một hồi lâu, cô gái mới đi ra.  

 

Cô ta mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, nhã nhặn xuất trần, còn có một chút linh khí nhẹ nhàng.  

 

Da thịt mềm mại, thần thái nhàn nhã, đôi mắt đẹp như lan, dịu dàng nhã nhặn không tả hết được.  

 

Mái tóc dài hơi ướt nhẹp, nhưng giờ phút này cô gái đã không còn vẻ hoảng sợ kinh ngạc vừa nãy nữa, mà chậm rãi đi tới.  

 

Đôi mắt đẹp nhìn về phía Tần Ninh, sau đó liền nhìn mười mấy người còn lại.  

 

"Ngọc Hằng, chuyện gì xảy ra vậy?"  

 

Cô gái trực tiếp quát lên: "Ta đã bảo các ngươi canh giữ ở bên ngoài sơn cốc, một con ruồi cũng không được lọt vào cơ mà, hắn vào bằng cách nào?"  

Hiển nhiên mười mấy tên hộ vệ kia cũng trố mắt nhìn nhau, không hiểu rõ lắm, nhưng lúc nhìn về phía Tần Ninh lại chưa từng lơ là một chút nào.  

 

"Tiểu thư, không có ai đi từ bên ngoài sơn cốc vào cả...", lúc này sắc mặt Ngọc Hằng vô cùng khó coi, nói.  

 

Lúc này cô gái nhìn về phía Tần Ninh, quát hỏi: "Ngươi là người nào?"  

Advertisement
';
Advertisement