Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Cả hai vẫn như trước đây... Mấy năm gần đây, sợ rằng Dương Thanh Vân ở cùng một chỗ với Ôn Hiến Chi chắc thấy mệt lòng lắm.  

 

Vào giờ phút ấy, có rất nhiều nguyên thú, thiên nguyên thú nhập cuộc, Thanh Viêm Tông từ thế phòng thủ chuyển ngay sang thế tấn công.  

 

Võ giả của nhà họ Cố và Cố Dương đều biến sắc.  

 

Một con nguyên thú cảnh giới Vô Ngã ngang tay với mấy cao thủ tinh nhuệ cảnh giới Vô Ngã đấy.  

 

Tình hình này không ổn lắm.  

 

Vậy mà Thanh Viêm Tông còn chuẩn bị chiêu này.  

 

"To gan!"  

 

Lúc này, Ôn Hiến Chi đứng trên mặt đất, nhìn vào Cố Dương, hừ nói: "Ông đây cho các ngươi có đến mà không có về!"  

 

Sắc mặt Cố Dương trầm xuống đến đáng sợ, nhưng chưa có vẻ kinh hoảng gì.  

 

"Hồ Tông Nghĩa!"  

 

Cố Dương quát to lên: "Ra tay đi!"  

 

Khi vừa nói xong, chỉ thấy giữa đồi núi có một đoàn người xuất hiện.  

 

Hai người cầm đầu có khí tức rất hùng mạnh.  

 

"Tộc trưởng nhà họ Hồ, Hồ Tông Nghĩa!"  

 

"Nhị gia nhà họ Hồ, Hồ Tông Minh!"  

 

Giờ khắc này, khí tức mạnh mẽ kia khiến người ta cảm giác được hai người này đều là cường giả cảnh giới tứ biến.  

 

Ôn Hiến Chi biến sắc.  

 

"Hai tên tứ biến!"  

 

Hồ Tông Nghĩa bước mấy bước đã xuất hiện trong địa phận Thanh Viêm Tông, nhìn vào Ôn Hiến Chi.  

 

"Nếu biến sớm một trong hai đại tông chủ của Thanh Viêm Tông, Ôn Hiến Chi, là một vị ngự thú sư, sao bọn ta không có chuẩn bị gì được chứ?"  

 

Hồ Tông Nghĩa lạnh lùng nói: "Hôm nay Thanh Viêm Tông phải bị diệt!"  

 

"Không sợ gáy sớm ăn cứt à!"  

 

Ôn Hiến Chi cười nhạo nói: "Chỉ là cảnh giới tứ biến mà thôi, dám kiêu ngạo trước mặt ta sao?"  

Hồ Tông Nghĩa kia nghe vậy liền sửng sốt.  

 

Tên Ôn Hiến Chi này rất ngạo mạn.  

 

Hắn ta nói tiếp: "Ra tay với các ngươi, ta sợ tay mình bẩn lắm, Thanh Vân, giao cho ngươi đấy!"  

Advertisement
';
Advertisement