Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

“Cứ cho bọn họ một cơ hội, nếu không biết quý trọng thì giết bọn họ cũng chưa muộn”.  

 

Tần Ninh cười bảo: “Được!”  

 

Vào giờ phút này, Tần Ninh nhìn về phía hai người kia rồi nói: “Có nghe thấy không?”  

 

“Hai người các ngươi có đồng ý không?”  

 

Hồ Tông Nghĩa và Cố Dương nhìn nhau, vội vàng gật đầu lia lịa.  

 

Bọn họ có thể không đồng ý được sao?  

 

Không đồng ý thì phải chết! Hai người Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên thấy vậy đều thở dài trong lòng.  

 

Ai có thể ngờ được ngày hôm nay, bọn họ sẽ thua dưới tay một vị cường giả tam biến trẻ tuổi như vậy.  

 

“Tốc độ của Thanh Diễm Điêu rất nhanh, còn phải nhờ người của Phi Tiên Cung phụ giúp nhà họ Hồ và nhà họ Cố đưa kho báu tới đây”.  

 

Tần Ninh cười nói: “Hai vị cung chủ cũng đi với ta một chuyến đi”.  

 

“Yên tâm, ta sẽ không giết các ngươi đâu, chỉ cần đưa ta đi gặp cung chủ của các ngươi là được”.  

 

Hai người bọn họ nhìn Tần Ninh, không biết phải làm như nào cho phải.  

 

“Theo đạo lý thì các ngươi muốn giết đồ đệ yêu quý của ta, ta vốn nên xử lý các ngươi, nhưng mà ta và cung chủ của các ngươi có chút tình xưa nghĩa cũ nên ta tạm thời tha cho các ngươi một mạng”.  

 

“Nhưng mà còn phải xem thử cung chủ của các ngươi còn nhớ tình xưa hay không, nếu hắn ta không nể tình vậy thì ta sẽ giết các ngươi, ngay cả hắn ta cũng sẽ chết cùng với các ngươi”.  

 

Tần Ninh dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh để nói ra những lời này, giống như là đang uống trà đàm đạo vậy.  

 

“Còn bây giờ, phiền hai vị cho người của mình xuống dưới trước đã”.  

 

Liễu Tinh Tinh và Nguyên Lục Tiên nhìn nhau, sau đó ra lệnh ngay lập tức.  

 

Nếu như có đường sống thì ai còn muốn chết nữa chứ?  

 

Không lâu sau đó, rất nhiều cường giả cảnh giới Vô Ngã đỉnh phong và Biến Cảnh của nhà họ Hồ và nhà họ Cố bị đưa ra khỏi Thanh Viêm Tông.  

 

Còn những người còn lại, Dương Thanh Vân bảo ba người Lý Hồi, Đỗ Vân, Phương Viễn giữ lại, tạm thời giam giữ.  

 

Một con Thanh Diễm Điêu chở Tần Ninh, Dương Thanh Vân, Ôn Hiến Chi, Ngọc Ngâm Tuyết và Nguyên Lục Tiên, Liễu Tinh Tinh, Hồ Tông Nghĩa, Cố Dương đi.  

 

Vào lúc này, trong lòng võ giả nhà họ Cố, nhà họ Hồ và Phi Tiên Cung đều cảm thấy lo lắng.  

 

Trên lưng của con Thanh Diễm Điêu đầu đàn, ba người Tần Ninh, Dương Thanh Vân và Ôn Hiến Chi ngồi sát cạnh nhau.  

 

Thấy hai vị đệ tử của mình nay đều đã là Biến Cảnh, Tần Ninh cảm thấy hài lòng đôi chút.  

 

Ôn Hiến Chi và Dương Thanh Vân kể lại những chuyện mà bọn họ đã trải qua trong những năm vừa qua, Tần Ninh cũng kể rõ những chuyện đã xảy ra ở Vô Tương Thiên… Thầy trò ba người trò chuyện với nhau rất vui, tay Tần Ninh xoa đầu Phệ Thiên Giảo, đầu nó vẫn mềm mại và sờ thoải mái như trước.  

 

Phệ Thiên Giảo híp mắt, nó cảm thấy thật thoải mái.  

 

Nhiều năm trôi qua, nó vẫn là thú cưng mà Tần Ninh thương yêu nhất, không có điều gì làm nó vui hơn việc này.  

 

Tốc độ của Thanh Diễm Điêu cực kỳ nhanh, bay qua trời cao vạn trượng, chưa tới hai canh giờ là nó đã sắp hạ cánh rồi.  

 

“Đây là chỗ của nhà họ Hồ bọn ta, thành Thiên Nguyên!”  

Advertisement
';
Advertisement