Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Người dẫn đầu chính là Dương Thiên Nghi của nhà họ Dương tọa trấn thành Cửu Dương.  

 

"Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?"  

 

Dương Thiên Nghi khách khí nói.  

 

Ông ta đã thấy rõ cảnh vừa rồi.  

 

Tần Ninh còn không sợ cả người của Thượng Môn Đạo, tuyệt đối không phải thân phận bình thường.  

 

Tần Ninh cười nói: "Ta là ai không quan trọng".  

 

"Mấy đệ tử này trở về, Đạo Minh Tu chắc chắn sẽ nổi giận, hẳn là sẽ trực tiếp tới thành Cửu Dương, người nhà họ Dương các ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi".  

 

Tần Ninh nói thẳng: "Chuẩn bị kỹ càng, đừng để bị thương".  

 

"Những chuyện khác giao cho ta xử lý là được rồi".  

 

Dương Thiên Nghi nghe thấy mấy câu này thì ngây ra.  

 

Ngay cả Tần Ninh là ai ông ta cũng không biết, càng đừng nói đến biết được vì sao Tần Ninh lại trợ giúp nhà họ Dương.  

 

Tần Ninh cười nhạt nói: "Ta đúng là bạn cũ với lão tộc trưởng Dương Đỉnh Vân nhà họ Dương các ngươi, lần này tới cũng là vì ông ta".  

 

"Phụ thân ta... đã chết".  

 

"Ta biết".  

 

Tần Ninh lại nói: "Những chuyện khác ngươi không cần quan tâm, ta sẽ giúp ngươi giải quyết phiền phức của nhà họ Dương các ngươi!"  

 

"Đúng rồi, vị này là Dương Thanh Vân, tông chủ Thanh Viêm Tông, về sau nhà họ Dương ở trong tây nam vực này mà có phiền phức gì thì cứ đi tìm hắn ta!"  

 

"Nhưng nếu như nhà họ Dương các ngươi ỷ thế hiếp người, bị ta biết, ta cũng sẽ không quan tâm đến các ngươi đâu".  

 

"Vâng vâng vâng!"  

 

Dương Thiên Nghi vội vàng nói: "Đại ơn của công tử suốt đời khó quên, nếu đã tới thành Cửu Dương thì hãy vào nhà họ Dương chúng ta nghỉ ngơi đi".  

 

"Không cần".  

 

Tần Ninh khoát tay nói: "Ta sẽ ở ngay chỗ này".  

 

"Điều này...", "Yên tâm đi, ngươi cứ quản lý tốt người nhà họ Dương các ngươi là được rồi".  

 

Cuối cùng, Dương Thiên Nghi lo lắng rời đi.  

 

Mấy người Tần Ninh vẫn ở lại trong quán nhỏ.  

 

"Tiểu nhị, tìm mấy phòng khách đi, mấy ngày nay chúng ta sẽ ở lại đây".  

 

Lúc này tiểu nhị và chưởng quỹ mới dám xuất hiện.  

 

Những nhân vật lớn này động một ngón tay đã có thể bóp chết bọn họ, mâu thuẫn của các nhân vật lớn, bọn họ không thể nhúng tay vào được.  

 

Chỉ chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.  

 

Ngày hôm đó, ở trước từng ngọn núi cách thành Cửu Dương trăm dặm, từng bóng người đứng xếp hàng.  

Advertisement
';
Advertisement