Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Thanh niên nắm tay lại, từng luồng khí Huyền Hoàng trong nháy mắt đã tuôn ra cuồn cuộn, bao vây hai người Trương Vân Thượng và Lập Mệnh Vẫn ở bên trong.  

 

"Đồ không biết trời cao đất rộng".  

 

Một tiếng hừ lạnh vang lên, hai người rơi từ trên trời xuống ầm ầm, lăn xuống phía trước lầu các mà Tần Ninh đang đứng định, hai đầu gối quỳ xuống đất, xương cốt vỡ vụn, không ngừng kêu la thảm thiết.  

 

Thấy cảnh này, đám cao thủ cường giả của của Thượng Môn Đạo thi nhau biến sắc, trực tiếp bay lên không, xông ra từ trên lưng Quyển Phong Thiên Ô Ưng.  

 

Nhưng vào lúc này.  

 

Một người mặc váy dài màu xanh như tiên tử tung bay, hai tay nắm lại, phóng ra khí thế bá đạo, từng lực lượng huyền diệu lập tức lan ra.  

 

Ầm ầm ầm... Từng con Quyển Phong Thiên Ô Ưng to lớn trực tiếp nổ tung.  

 

Từng vị cường giả Biến Cảnh của Thượng Môn Đạo bị xuyên thủng thân thể, phát ra những tiếng kêu gào thảm thiết, lần lượt rơi xuống đất.  

 

Trong chốc lát, mọi người đều nhìn thấy bóng người xinh đẹp kia vững vàng dừng lại, khuôn mặt như hoa sen, khí chất như tiên tử, khí tức hỗn độn quay xung quanh người khiến người ta cảm thấy sâu không lường được, không có cách nào điều tra được tu vi.  

 

Mà lúc này, đôi mắt đẹp của cô gái lóe lên, nhìn về phía Tần Ninh áo trắng đứng trên đỉnh lầu các trong thành.  

 

Nhưng vào lúc này, lại có khí tức dao động bên cạnh Tần Ninh.  

 

Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà lại lập tức căng thẳng, cẩn thận phòng bị.  

 

Chỉ là hai bóng người vừa mới xuất hiện kia lại nhìn Tần Ninh, trong đôi mắt mang theo tình cảm nhớ nhung vô tận.  

 

"Chàng...", "Đã trở về".  

 

Hai cô gái có khí chất và dung nhan giống như tiên tử, khiến cho Sở Kiếm Thanh và Sở Mộng Hà hiểu được hai người này cũng không phải đến để hại Tần đại nhân.  

 

Tần Ninh mỉm cười nhìn về phía hai người, vươn tay ra nắm chặt bàn tay của hai người, nói: "Ta đã trở về".  

 

Giờ phút này, Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên nép vào trong lòng Tần Ninh.  

 

Lúc này, ở giữa đất trời bốn phía, từng phi cầm khổng lồ phá không lao tới.  

 

Trên lưng phi cầm có từng vị võ giả ăn mặc giống nhau, sát khí tràn ngập xung quanh toàn bộ thành Cửu Dương.  

 

Chỉ thấy một con phi cầm dẫn đầu chính là Thánh Thiên Kim Bằng.  

 

Mà trên đỉnh đầu cao lớn của Thánh Thiên Kim Bằng, một thanh niên mặc đan bào đứng chắp tay, khí chất ưu nhã, khuôn mặt ôn hòa nhìn bốn phía, ho khan một cái.  

"Bàn tay cầm âm dương định càn khôn!"  

 

"Cửu trọng thiên địa ta...", "Sư phụ!"  

 

Chỉ là thanh niên kia còn chưa nói xong, thanh niên áo xám bên cạnh đã hưng phấn nâng tay lên, kích động hô: "Sư phụ...", giờ phút này, thanh niên kia nhướng mày nhìn thanh niên áo xám bên cạnh, bất mãn nói: "Nhàn Ngư sư đệ, ta còn chưa nói hết mà".  

Advertisement
';
Advertisement