Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

Giờ phút này, thể hồn phách của huynh đệ hai người xuất hiện trong một vùng trời đất rộng lớn ở trong kiếm Huyền Thiên Nguyên.  

 

Ngay sau đó, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa.  

 

Tần Ninh nhìn Hứa Huyền Diệp bên cạnh, cười nói: "Cánh cửa này chính là phong ấn, bây giờ ta giải phong ấn ra sẽ có thể chứng minh thân phận của ta."  

 

"Nhớ kỹ lời vi huynh đã nói với đệ, cho dù ta đã thay đổi, thế nhưng bản chất hồn phách vẫn không thay đổi, phong ấn mà ta để lại có cùng bản chất với hồn phách của ta, trừ ta ra, không ai có thể giải được."  

 

Hứa Huyền Diệp mờ mịt gật đầu.  

 

Tần Ninh cũng không nói nhảm, trực tiếp sải bước ra, trong lòng bàn tay lập tức vang lên những tiếng núi kêu biển gầm, hàng vạn phù ấn xuất hiện, bám lên trên cửa lớn trước người.  

 

 

 

Vào lúc này, tiếng ầm ầm vang lên khắp nơi.  

 

Cửa ra vào chậm rãi mở ra, Tần Ninh kéo Hứa Huyền Diệp vào trong.  

 

Ngay sau đó, một luồng khí bàng bạc phả vào mặt hai người.  

 

Tần Ninh cười nói: "Thật ra bản thân kiếm Huyền Thiên Nguyên này là thiên nguyên khí Hoàng cấp, cơ mà do năm đó đệ mới ở mấy cấp bậc ba cảnh giới Chân Ngã, Vong Ngã, Vô Ngã, để lại cho đệ thì ta sợ đệ bay quá nên đặt mấy tầng phong ấn lên đó".  

 

"Bây giờ, để ta xem đệ đã mấy biến rồi?"  

 

Hứa Huyền Diệp ngẩn người, trả lời: "Bát biến!"  

 

Tần Ninh càng sững sờ hơn, nói: "Tiểu tử này, được phết nhờ".  

 

"Có phải huynh đang chửi khéo ta không đấy?"  

 

Hứa Huyền Diệp thẳng thừng nói: "Đến Khúc Phỉ Yên cũng vượt qua cảnh giới Biến Cảnh rồi mà ta mới bát biến, kém cỏi quá trời còn gì?"  

 

Đã bao nhiêu năm kể từ khi kiếp thứ sáu của hắn kết thúc đến bây giờ?  

 

Hơn ba vạn năm! Vậy mà hắn ta mới bát biến! "Thế cũng được mà...", Tần Ninh an ủi: "Dù sao thiên phú của đệ cũng chẳng tốt mấy".  

 

"...", dứt lời, Tần Ninh nói tiếp: "Đã như vậy thì tạm thời ta sẽ không giải phong ấn cho đệ, chưa đến cửu biến thì đệ không dùng thiên nguyên khí Hoàng cấp được đâu".  

 

"Nhưng ta có thể cho đệ biết cách phá vỡ phong ấn để sau này đệ tự giải quyết nó".  

 

"Được thôi!"  

 

Sau khi Tần Ninh nói xong, hai người tiến vào thế giới đằng sau cánh cửa, một loạt ngọn núi hiện ra trước mắt bọn họ.  

 

Tần Ninh cười nói: "Thấy không, đây là một ngọn núi Thiên Nguyên Thánh Thủy mà ta đã phong ấn vào năm xưa đấy!"  

 

Ngọn núi cao chừng vạn trượng, lơ lửng giữa không trung, toàn thân trong veo như nước nhưng lại tồn tại dưới dạng một ngọn núi, sừng sững không ngã.  

 

"Ta... bà nó...", Hứa Huyền Diệp không nhịn được mà chửi thề một câu.  

"Sao hồi xưa ta lại không biết chứ!"  

 

Hứa Huyền Diệp nhìn ngọn núi Thiên Nguyên Thánh Thủy cao vạn trượng kia, bồi hồi hỏi: "Cái này là cho đệ sao?"  

 

"Đừng có mà mơ".  

Advertisement
';
Advertisement