Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Mà lúc này ở giữa núi tuyết, một bóng người nhỏ bé đang leo trèo trong nền tuyết.  

 

So sánh với núi tuyết trùng điệp mấy vạn dặm, bóng người kia thật sự là quá mức nhỏ bé.  

 

Ở trên núi tuyết này, nhiệt độ cực kỳ thấp, cho dù là võ giả, chỉ cần sơ sẩy một cái cũng có thể chết rét ở chỗ này.  

 

Bóng người kia đang leo trèo trong nền tuyết đọng rất dày, thở hồng hộc, gò má đỏ bừng.  

 

"Mệt chết ông đây!"  

 

Nhìn kỹ lại, đó là một thanh niên với vóc người to con, dồi dào tinh khí, đôi mắt cực kỳ có thần, mang đến cho người ta cảm giác lúc nào cũng tràn đầy sức sống.  

 

Dung nhan của thanh niên cũng coi như tuấn tú, nhưng có vẻ mạnh mẽ hung hăng nhiều hơn.  

 

"Đậu má, rốt cuộc chỗ nào mới là điểm cuối đây!"  

 

Thanh niên ngã xuống đất bịch một tiếng, tay chân dang rộng, thở hổn hển mắng: "Lúc nào ông đây mới có thể chạy ra được".  

 

"Ngươi muốn chạy ra làm cái gì?"  

 

Lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, quan sát thanh niên.  

 

"Má ơi, có quỷ!"  

 

Thanh niên thấy bóng người của cô gái thì đột nhiên đứng dậy chạy như điên.  

 

Chẳng qua là cho dù tốc độ có nhanh thế nào thì bóng người kia vẫn chậm rãi đi theo sau lưng, không nhanh không chậm.  

 

"Ngươi chạy cái gì chứ?"  

 

Đó là một cô gái mặc đồ trắng, dáng người nhỏ nhắn nhã nhặn, khuôn mặt như hoa trong gương, trăng trong nước, nhất là vẻ mặt khó hiểu kia lại có vẻ khá đáng yêu, khiến người ta nhìn mà tim đập thình thịch.  

 

"Đại tỷ, ngươi đã nhốt ta bao nhiêu năm rồi?  

 

Ngươi bỏ qua cho ta đi!"  

 

Thanh niên cầu khẩn: "Cho dù nuôi chó cũng phải thường xuyên cho nó ra ngoài hít thở chứ?"  

 

"Thạch Cảm Đương, sao ngươi có thể nói mình là chó chứ?"  

Cô gái lại ngây thơ nói: "Mấy năm nay ta đối xử với ngươi không tốt sao?  

 

Ta giúp ngươi trở thành cường giả Biến Cảnh, ngươi không cảm ơn ta, ngươi còn nói ta?"  

 

Thanh niên này chính là đệ tử Thạch Cảm Đương mà Tần Ninh vẫn luôn nhớ đến.  

Advertisement
';
Advertisement