Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Trong chớp mắt.  

 

Cơ thể hai quỷ vương nổ tung thành phấn vụn.  

 

Hai thanh kiếm khổng lồ kia đâm vào mặt đất khiến toàn bộ Vô Tương Phật Tự rung chuyển dữ dội.  

 

Từng ngôi đền Phật lẫn bức tường cung điện đều sụp đổ hoàn toàn.  

 

Thậm chí, đại địa chấn động, từng vết nứt kinh khủng xuất hiện và kéo dài ra mười mấy dặm.  

 

Cơn động đất ấy lớn đến mức tưởng chừng cả mảnh thiên địa này sắp sửa sụp đổ.  

 

Tuy nhiên, nguyên nhân gây ra tất cả những chuyện này chính là hai thanh kiếm khổng lồ dài đến mấy trăm trượng vừa rơi từ trên trời xuống kia.  

 

Lúc này, hai thanh kiếm khổng lồ cắm vào mặt đất toàn thân như làm bằng đá, ánh màu xanh da trời.  

 

Đám người Quỷ Sơn Vương, Quỷ Nhận Vương, Mục Lục Thánh và Huyết Văn Phong đều há hốc mồm.  

 

Hai thanh kiếm làm thịt hai cường giả cảnh giới lục biến! Là kẻ nào! Nhưng giờ phút này, lúc Tần Ninh đứng trên đầu Cửu Anh cầm đao kiếm, một bàn tay ngọc ngà thanh mảnh xuất hiện ở sau lưng Tần Ninh như quỷ mị, nhẹ nhàng khoác lên vai hắn.  

 

"Sư tôn?"  

 

Một giọng nói khiến cả tâm hồn người ta tê dại xen lẫn vài phần ngờ vực vang lên  

 

Giờ phút này, những người xung quanh đều nhìn về phía nữ tử đang đứng sau lưng Tần Ninh.  

 

Nữ tử mặc y phục màu hồng phấn, trông đoan trang nhưng lại chứa đựng vẻ quyến rũ không nói nên lời.  

 

Mái tóc đen nhánh buông thõng được cột lại bằng sợi dây màu hồng nhạt. Màu hồng làm tôn lên da thịt trắng nõn của nữ tử, xinh đẹp động lòng người.  

 

Đôi mắt phượng của nữ tử lấp lánh tưởng chừng có thể hớp hồn, làm lay động tâm trí người ta. Đôi môi như anh đào khiến người ta vô cùng mơ màng.  

 

Giọng nói như tiếng chim sơn ca, tê dại đến tận xương tủy.  

 

Đôi mắt long lanh như hồ thu ba, câu hồn đoạt phách.  

 

Một nữ tử như thế thật sự là quyến rũ đến tận cùng, hấp dẫn đến tận cùng, làm người ta vừa liếc mắt một cái thì người đã nhũn ra, chỉ ước gì có thể chìm vào sự dịu dàng của nàng, dù có phải chết một trăm lần, một ngàn lần đi nữa vẫn đâm đầu.  

 

Nghe thấy giọng nói kiều mị đã lâu không nghe thấy này, Tần Ninh hơi cứng đờ người, nở nụ cười chua xót.  

 

Soạt soạt soạt... Vào lúc này, khi võ giả Thượng Môn Đạo và Thái Nhất Môn lâm trận phản bội, cùng với võ giả Vô Tương Phật Tự và Kim Quang Tự đối phó với người của Nguyên Hoàng Cung.  

 

Từng tiếng gió rít cũng vang lên khắp nơi.  

 

Chỉ thấy giữa đất trời, một loạt bóng người đạp không bay tới, từng con thiên nguyên thú phi hành uy võ phi phàm chở bọn họ dần dần đáp xuống.  

 

Trên đầu thiên nguyên thú cầm đầu có một thanh niên cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đang đứng.  

 

"Ai dám động vào ca ca ta?"  

Thanh niên hét lên rồi ra lệnh: "Võ giả nhà họ Hứa nghe lệnh, võ giả Vô Tương Phật Tự, Kim Quang Tự, Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn tất cả giết sạch, không chừa một mống".  

 

Bốp... Tuy nhiên, thanh niên vừa nói xong thì bị đá bay từ phía sau.  

 

Người vừa đạp bay thanh niên bước ra, đi tới trước thiên nguyên thú rồi nhìn xuống dưới.  

Advertisement
';
Advertisement