Khí tức vốn là Quy Nhất Biến ngũ biến được tăng cao.  

 

Tụ Thiên Biến lục biến.  

 

Hư Không Biến thất biến.  

 

Trong phút chốc, hai nữ tử chỉ cảm thấy sức mạnh trời đất ở bốn phía ngưng tụ lại, dường như các nàng đã hiểu thêm vài phần về thiên địa.  

 

Thần uy của thân xác mạnh đến nhường này ư?  

 

Mà Vân Sương Nhi thì kêu lên một tiếng, khí hỗn độn trong cơ thể ngưng tụ, sức mạnh hư không xé toạc, khí thế dâng lên đến Liệt Đạo Biến bát biến! Lúc này, Khúc Phỉ Yên nhìn ba nữ tử kia, thấy cả ba đều tuyệt vời từ vẻ bề ngoài cho đến khí chất, không hề kém cạnh mình thì sắc mặt hơi tái đi. Nàng tiến lên một bước ôm chặt lấy cánh tay Tần Ninh, kề sát ngực vào cánh tay của hắn.  

 

"Bọn họ là ai?"  

 

Khúc Phỉ Yên hỏi với vẻ đề phòng.  

 

"Sư nương của con đấy!"  

 

Sư nương?  

 

Những ba người luôn sao?  

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên tái mét, nàng lập tức bĩu môi dán sát vào Tần Ninh hơn, tức giận chất vấn: "Sư tôn, người lừa con, người đã nói dù người có phu nhân nhưng người không cần mà, người lừa con!"  

 

"Không biết đâu, không biết đâu, con cũng muốn người thương con mà!"  

 

Thấy đường đường đại tiên sư Khúc Phỉ Yên vậy mà lại làm điệu bộ thế này, trong phút chốc tất cả những người xung quanh đều há hốc mồm.  

 

Tần Ninh bất đắc dĩ nói: "Sư tôn thương con nào giờ rồi mà".  

 

Khúc Phỉ Yên hừ lạnh: "Con muốn sư tôn thương con hơn, phải thương ơi là thương luôn!"  

 

Khúc Phỉ Yên đứng đó, nhấn mạnh mấy chữ "thương ơi là thương".  

 

Tần Ninh vội vàng can ngăn: "Con đừng nghịch, đang nói chuyện nghiêm túc mà..." "Con không biết đâu...", gương mặt xinh đẹp của Khúc Phỉ Yên đỏ bừng, nàng nũng nịu nhìn Tần Ninh.  

 

"Thượng Môn Đạo, Thái Nhất Môn, Ma tộc đều muốn giết sư tôn con, ta phải bảo vệ tính mạng của mình đã!"  

 

Khúc Phỉ Yên nghe thấy câu này thì sâu thẳm trong đôi mắt phượng ánh lên sát khí, nàng cười cười hỏi: "Bọn họ ấy ạ?  

 

Chúng đâu có xứng!"  

 

Vừa dứt lời, Khúc Phỉ Yên ra lệnh: "Người của Nguyên Hoàng Tông lui xuống hết đi".  

Giờ phút này, tất cả những ai trong Nguyên Hoàng Tông đều ngây ngẩn cả người.  

 

Khúc Phỉ Yên chỉ một ngón tay ra, thoáng chốc bầu trời phía trên Vô Tương Phật Tự tối sầm xuống.  

 

Mà ngay sau đó, mọi người nhìn lại, thật ra không phải sắc trời tối hơn mà là phía trên có hàng ngàn hàng vạn trường kiếm không biết từ đâu rơi xuống.  

Advertisement
';
Advertisement