Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 "Chứ ngươi làm gì được nữa?"  

 

Lúc này, Mục Lục Thánh hừ lạnh rồi nói.  

 

Cứ tưởng hôm nay là ngày bọn họ lật mặt với Tần Ninh và bao vây giết hắn chứ, kết quả thì ngược lại, biến thành Tần Ninh bao vây tấn công bọn họ rồi.  

 

"Xin tiếp viện mau!"  

 

Xin tiếp viện?  

 

Xin kiểu gì bây giờ?  

 

Giờ phút này, Quỷ Nhận Vương nhìn những người xung quanh với vẻ mặt tối tăm, chậm rãi lên tiếng: "Ta có bí pháp có thể phá vỡ thế kìm kẹp của kiếm trận này, còn việc xin tiếp viện thì ta đã truyền tin đi rồi, chỉ là... gần đây lại không có đại nhân nào đến, chỉ sợ chúng ta khó thoát khỏi cái chết".  

 

Mấy người kia đều là cường giả cảnh giới thất biến, bát biến.  

 

Muốn chạy trốn khỏi đây thành công thì ít nhất phải là cường giả cửu biến, thậm chí là cường giả cấp bậc thập biến, thập nhất biến, thập nhị biến đứng đầu tới.  

 

Tuy nhiên, trong tam đại tộc chỉ có tộc trưởng mới đến Thành Tiên Biến thập nhất biến.  

 

Chỉ là, nếu bọn họ không thể đợi được đến khi tộc trưởng tới thì một khi đám người kia động thủ, bọn chúng chắc chắn sẽ chết.  

 

May mà lúc này có vẻ bọn Tần Ninh cũng không định động thủ.  

 

Giờ phút này, trên bầu trời, Thần Tinh Dịch bị hai thanh kiếm khổng lồ tấn công chạy loạn xạ khắp nơi, cuối cùng hóa thành một đám mây bay mất tăm... Bấy giờ Khúc Phỉ Yên mới nhìn về phía Tần Ninh, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn, người đến Đại Tiên Sư Cung của con ngồi một lát đi ạ!"  

 

Tần Ninh cười nói: "Giải quyết chuyện ở đây trước đã".  

 

"Dễ ợt ấy mà".  

 

Khúc Phỉ Yên mỉm cười.  

 

Chỉ là, nàng nhìn sang mấy người Diệp Nam Hiên, Lý Huyền Đạo. Một suy nghĩ nảy lên trong đầu, nàng ngừng lại.  

 

"Con thấy thần binh của các vị sư huynh không hề phù hợp với bọn họ".  

 

Khúc Phỉ Yên nhìn về phía Dương Thanh Vân, khẽ cười hỏi: "Đại sư huynh, ngươi quen dùng loại thần binh gì?"  

 

"Ta à?"  

 

Dương Thanh Vân nghiêm túc đáp: "Chắc là thương...", Khúc Phỉ Yên nghe vậy thì lật bàn tay ngọc ngà lại, ánh sáng chợt lóe lên.  

 

Trong chớp mắt, một trăm cây trường thương xuất hiện trước mặt nàng, ánh sáng tỏa ra bốn phía, muôn hình vạn trạng, thật sự khiến người ta hoa cả mắt.  

"Sư huynh chọn một món đi".  

 

Khúc Phỉ Yên cười tủm tỉm nói: "Nếu ngươi thích hết thì ta sẽ tặng hết cho sư huynh.  

 

Giờ phút này, cho dù Dương Thanh Vân điềm tĩnh đến đâu thì cũng bị lung lay.  

Advertisement
';
Advertisement