Giờ phút này, Chiêm Ngưng Tuyết quỳ sụp xuống đất, hai tay đặt tên đất, vẻ mặt thành kính.  

 

Mà bên kia, Chiêm Tuyền Vũ đã hoàn toàn choáng váng.

Tần Ninh là Ngụy Vô Song?  

 

Tần Ninh chính là sư phụ của tỷ chuyển thế trở về?  

 

Thật hay giả?  

 

Thật?  

 

Thật sự là thật?  

 

Giờ phút này Chiêm Tuyền Vũ cảm thấy vô cùng chóng mặt.  

 

Thạch Cảm Đương thấy một màn này, trong lòng lại vô cùng phấn khích.  

 

Bà già kia, chờ chết đi! Dám nhốt ông đây à?  

 

Chỗ dựa của ông đây đã đến, ngươi cứ chờ xong đời đi! Trong lòng Thạch Cảm Đương mừng như điên, lúc này mở miệng nói: "Sư phụ, bà già...”, chẳng qua là Thạch Cảm Đương còn chưa kịp nói xong, Tần Ninh đã bước chân ra, Bắc Tuyết Vân Bằng ở dưới thân thấy lúc này Thạch Cảm Đương còn dám không buông tay thì lắc mình một cái, hắn ta bị quăng ra ngoài lộn một vòng.  

 

Bắc Tuyết Vân Bằng chở Tần Ninh đến gần Chiêm Ngưng Tuyết.  

 

Tần Ninh đưa tay ra nhẹ nhàng đỡ nàng ta, đỡ vị thất đệ tử của mình lên, cười ha hả nói: "Đứng lên đi”.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết đứng dậy, sư đồ hai người đứng ở trên người Bắc Tuyết Vân Bằng.  

 

Nhìn hình dáng sư tôn trước mắt, trong phút chốc Chiêm Ngưng Tuyết như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng lại không nói được một câu nào, chỉ ngây người ra nhìn Tần Ninh.  

 

Rồi sau đó, ở dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Chiêm Ngưng Tuyết nhẹ nhàng đưa tay ra vòng qua cổ Tần Ninh, ôm chặt lấy sư phụ.  

 

Lần này, tất cả mọi người đều ngây người ra nhìn hai người.  

 

Trước có Khúc Phỉ Yên, sau có Chiêm Ngưng Tuyết.  

 

Có phải vị trí sư nương sắp tăng thêm rất nhiều hay không?  

 

Thạch Cảm Đương bị hất lăn xuống khỏi lưng Bắc Tuyết Vân Bằng, nhìn một màn trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy bất mãn.  

 

Đều là đồ đệ, nhưng mà hắn ta là nam đồ đệ thôi.  

 

Hồi lâu sau, Tần Ninh vỗ lưng Chiêm Ngưng Tuyết, cười nói: "Mấy năm nay sống có tốt không?"  

 

"Không tốt”.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết nói: "Không có sư phụ dạy dỗ đốc thúc, làm gì cũng không có tâm trạng”.  

Tần Ninh cười ha hả nói: "Ngươi cũng không phải là người thích nũng nịu như Yên Nhi”.  

 

Chiêm Ngưng Tuyết nghe nói như vậy mới chậm rãi buông hai cánh tay ra, lui về sau mấy bước, nhìn Tần Ninh nói: "Nếu sư phụ đã trở về, vì sao không đi tìm con?"  

 

Giọng nói mang theo mấy phần trách cứ, vẻ mặt cũng có chút bất mãn, gần như giống Khúc Phỉ Yên y đúc.  

Advertisement
';
Advertisement